Căn hộ mới, sạch sẽ và trống rỗng, trở thành sân khấu hoàn hảo cho sự trỗi dậy của quyền lực của Hạ Phong. Anh ta không chỉ là người yêu; anh ta là người giám sát tối cao của mối quan hệ này.
Sau khi "niêm phong" phòng ngủ, chúng tôi dành phần còn lại của ngày để đóng gói một cách hợp pháp. Chúng tôi sắp xếp những chiếc hộp carton còn sót lại từ căn hộ cũ.
Khi tôi giúp anh ta sắp xếp tủ quần áo, tôi tìm thấy một chiếc áo vest màu xám than, chiếc áo anh ta thường mặc trong những cuộc họp quan trọng.
"Cái này có cần đóng gói không?" Tôi hỏi, cầm chiếc áo lên.
Hạ Phong đang kiểm tra danh sách đồ đạc. Anh ta ngước lên, ánh mắt anh ta sắc lạnh.
"Đừng chạm vào nó," anh ta nói, giọng anh ta mang theo một mệnh lệnh không thể tranh cãi. "Đó là lớp vỏ bảo vệ của anh. Nó không được phép bị lẫn lộn với sự hỗn loạn ở nhà."
Tôi buông chiếc áo vest xuống. Tôi hiểu. Đó là ranh giới duy nhất còn sót lại: Sự chuyên nghiệp ở văn phòng là thiêng liêng và không thể bị xâm phạm.
"Tôi hiểu. Quy tắc công sở không bị vứt bỏ; chúng chỉ được tăng cường để bảo vệ vỏ bọc," tôi nói, mỉm cười.
Hạ Phong bước đến gần tôi, ôm lấy tôi từ phía sau. "Chính xác. Chúng ta đang tạo ra một hợp đồng bất thành văn. Nó dựa trên sự tin tưởng và sự kiểm soát tuyệt đối."
Anh ta đưa tôi một tập giấy trắng và một chiếc bút máy. "Giờ thì, An Hạ. Chúng ta cần một biên bản nghiệm thu cho căn hộ cũ. Hãy viết ra bốn điểm quan trọng nhất đã được 'dọn dẹp' ở đó."
Tôi ngồi xuống sàn, cẩn thận viết:
Phá vỡ Ranh Giới: Hoàn thành tại Bếp (Ly Thủy Tinh).
Xóa Hồ Sơ Lỗi Thời: Ảnh X đã được tiêu hủy (Phòng làm việc cũ).
Thiết lập Quyền Giám Sát: Chìa khóa căn hộ cũ đã được bàn giao.
Tuyên Bố Độc Quyền: Áo sơ mi cũ đã được tái chế và loại bỏ.
Tôi đưa tập giấy cho anh ta. Hạ Phong đọc lướt qua, ánh mắt anh ta hài lòng.
"Chính xác và triệt để," anh ta nhận xét. Anh ta ký tên 'H.P.' ở cuối trang. "Biên bản nghiệm thu đã hoàn thành. Căn hộ cũ đã được thanh lý."
Anh ta không nán lại lâu sau đó. Đúng 5 giờ chiều, anh ta đứng dậy, trở lại vẻ Giám sát viên nghiêm túc.
"Dự án dọn dẹp đã hoàn thành, An Hạ. Em đã làm rất tốt. Giờ thì, anh phải đi sắp xếp lại những chiếc hộp này. Em cũng nên về nhà."
Anh ta tiễn tôi ra cửa. Trước khi tôi đi, anh ta đặt vào tay tôi một chiếc khẩu trang y tế mới.
"Đeo nó vào," anh ta nói. "Mùi sơn mới sẽ bám vào tóc và quần áo em. Dấu vết là kẻ thù nguy hiểm nhất của chúng ta."
Tôi đeo chiếc khẩu trang vào, nhìn anh ta qua lớp vải mỏng. Tôi biết anh ta đang nói về mùi hương của sự cấm kỵ mà tôi đã mang theo tuần trước.
"Tôi hiểu, Giám sát viên," tôi nói, cố gắng che giấu nụ cười. "Tôi sẽ không bao giờ để lại bằng chứng nữa."
Khi tôi ra khỏi căn hộ, tôi cảm thấy sự kiểm soát của anh ta không hề làm tôi sợ hãi; nó làm tôi mê mẩn. Mối quan hệ của chúng tôi là một hệ thống kín, nơi mọi rủi ro được tính toán, và mọi sự hỗn loạn đều được tạo ra theo một quy trình chặt chẽ.
Tôi nhìn lại chiếc khẩu trang. Nó không chỉ che mùi sơn; nó che giấu sự hưng phấn và hài lòng của tôi.
Tôi đã sẵn sàng cho bất kỳ quy trình nào anh ta thiết lập.