Trở lại văn phòng vào sáng thứ Hai. Tôi bước vào với bộ giáp tinh thần được chuẩn bị kỹ càng. Tôi biết, Hạ Phong sẽ tuân thủ Quy tắc thứ nhất một cách hoàn hảo sau một cuối tuần dài đầy rủi ro.
Quả thật, anh ta không hề nhìn tôi. Anh ta đeo kính, cúi đầu vào màn hình, như thể cuộc sống của anh ta chỉ xoay quanh số liệu và deadline.
Khoảng giữa buổi sáng, tôi nhận được một email từ anh ta, tiêu đề là: "Kiểm tra chất lượng Dự án Mùa Hè - Yêu cầu gặp mặt."
Tôi mở email. Nội dung khô khan, thuần công việc:
An Hạ,
Yêu cầu họp nhanh 1-1 để kiểm tra chất lượng bản nháp giai đoạn 3. Tôi muốn thảo luận về tính nhất quán của nội dung và đảm bảo không có lỗi logic nào. Đồ uống: Cà phê. Địa điểm: Phòng họp B, 11:00 AM.
Hạ Phong.
Phòng họp B. Đó là phòng họp nhỏ nhất, ít người sử dụng nhất, nằm ở cuối hành lang, và quan trọng nhất, nó có cửa kính mờ và không có camera.
11:00 AM. Tôi đến phòng họp B. Hạ Phong đã ở đó, một chiếc laptop mở sẵn trên bàn. Anh ta đang pha hai cốc cà phê từ chiếc máy nhỏ trong góc.
"Cô đến đúng giờ," anh ta nói, không hề nhìn tôi. "Tối hôm qua, tôi có một chút lo lắng về cấu trúc của một số ý tưởng."
Anh ta đưa cho tôi một cốc cà phê. Cốc của tôi có một lớp kem mỏng trên bề mặt, thứ tôi luôn gọi khi chúng tôi đi uống cà phê bên ngoài văn phòng.
"Cảm ơn," tôi nói, ngồi xuống đối diện anh ta.
Chúng tôi bắt đầu thảo luận, thực sự. Anh ta chỉ ra một vài điểm cần chỉnh sửa về từ ngữ và logic. Tôi trả lời bằng giọng điệu chuyên nghiệp và cẩn trọng.
"Đúng như tôi nghĩ," anh ta nói, dựa vào ghế. "Về cơ bản, nội dung của cô rất tốt, nhưng còn thiếu một chút sự mạo hiểm cần thiết để đạt được sự độc đáo."
"Vậy, Giám sát viên, anh có thể chỉ cho tôi thấy sự mạo hiểm đó là gì không?" Tôi hỏi, giữ ánh mắt thẳng vào anh ta.
Hạ Phong không đáp lời bằng lời nói. Anh ta đưa tay xuống gầm bàn, và nhẹ nhàng chạm vào chân tôi.
Cái chạm đó, trong phòng họp yên tĩnh, giữa cuộc thảo luận công việc, còn mãnh liệt hơn bất kỳ hành động nào trong căn hộ trống rỗng.
"Sự mạo hiểm," anh ta thì thầm, giọng anh ta không hề thay đổi tông độ công việc, nhưng lại chứa đầy ý đồ. "Nó nằm ở việc chúng ta chuyển đổi những ý tưởng thô thành thực tế ngay lập tức, An Hạ. Đừng để chúng bị mắc kẹt trên giấy."
Tôi cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức có thể bị anh ta nghe thấy. Tôi cố gắng tập trung vào tập tài liệu trước mặt.
"Tôi... tôi hiểu. Nhưng chúng ta đang ở vỏ bọc công việc."
"Đúng vậy. Và vỏ bọc này là quy tắc mà chúng ta không được phép phá vỡ," anh ta nói, nhưng ngón chân anh ta lại nhẹ nhàng vuốt ve mắt cá chân tôi.
Anh ta nâng cốc cà phê lên, nhấp một ngụm. "Anh đã thấy em để lại dấu ấn trên tập hồ sơ. Và anh đã đáp ứng nó bằng việc trao cho em mã truy cập vào không gian cá nhân của anh."
Anh ta đưa tay lên, nhẹ nhàng tháo kính ra, một lần nữa. Ánh mắt anh ta trở nên trần trụi và không che giấu.
"Giờ thì, An Hạ," anh ta nói, giọng anh ta rất thấp, chỉ đủ để tôi nghe thấy. "Anh đang ở đây, uống cà phê với em, trong một cuộc họp riêng. Anh muốn biết kế hoạch hành động tiếp theo của em là gì. Hãy cho anh thấy em mạo hiểm đến mức nào."
Đầu óc tôi quay cuồng. Chúng tôi đang ở văn phòng. Bất cứ ai cũng có thể mở cửa.
Tôi hít một hơi thật sâu. Tôi đưa tay xuống gầm bàn. Tôi tìm chân anh ta, và nhẹ nhàng đan các ngón chân tôi vào ngón chân anh ta.
Đó là một hành động táo bạo và âm thầm.
Hạ Phong nhắm mắt lại một giây. Khi anh ta mở mắt ra, một nụ cười chiến thắng xuất hiện.
"Rất tốt," anh ta nói. "Tôi nghĩ tính nhất quán của cô đã được kiểm tra. Cô có thể quay lại bàn làm việc. Anh tin tưởng cô có thể hoàn thành dự án này một cách xuất sắc."
Anh ta buông chân tôi ra. Tôi đứng dậy, gần như run rẩy. Khi tôi ra đến cửa, anh ta gọi với theo:
"À, An Hạ. Đừng quên mang theo cốc cà phê của cô. Không để lại dấu vết."
Tôi hiểu. Không chỉ là cốc cà phê. Là dấu vết cảm xúc và hành động lén lút vừa diễn ra. Tôi mang cốc đi, biết rằng tôi đã vượt qua một bài kiểm tra rủi ro mới.
Vỏ bọc công việc của chúng tôi đã trở thành một nơi hẹn hò bí mật đầy kích thích, và tôi biết, đây sẽ không phải là lần cuối cùng chúng tôi "kiểm tra chất lượng" ở phòng họp B.