đồng nghiệp qua dọn nhà phụ và cái kết

Chương 4:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mười lăm phút. Cánh cửa phòng tắm đóng lại, nhưng nó không hề mang lại sự riêng tư hay yên tĩnh. Bên ngoài, tôi có thể nghe thấy tiếng Hạ Phong sắp xếp đồ đạc – tiếng bìa sách va vào nhau, tiếng kéo băng keo, tiếng anh ta càu nhàu khe khẽ về sự vô tổ chức của tôi. Mỗi âm thanh đó đều gợi cảm một cách kỳ lạ, vì tôi biết anh ta đang ở đó, và tôi đang ở đây, ngăn cách nhau chỉ bằng một cánh cửa gỗ mỏng manh.

Tôi đứng dưới vòi sen lạnh, cố gắng làm dịu đi sức nóng từ bên trong. Nước lạnh chảy xiết qua làn da tôi, cuốn trôi mồ hôi, nhưng không thể cuốn trôi đi hình ảnh anh ta lúc anh ta cúi xuống, hay lúc anh ta nhìn chằm chằm vào tôi qua lớp áo ướt.

Tôi nhanh chóng quấn một chiếc khăn tắm màu trắng quanh người, cẩn thận thắt nút chặt chẽ ngay phía trên ngực. Tôi không tìm được chiếc áo choàng nào ra hồn.

An Hạ, mày đang làm gì thế? Lương tâm tôi réo lên. Mày không thể bước ra ngoài trong bộ dạng này. Anh ta là đồng nghiệp, là sếp của mày!

Nhưng một giọng nói khác thì thầm: Anh ta là Hạ Phong. Anh ta đang chờ mày, và anh ta muốn mày bước ra như thế này.

Tôi mở cửa. Hơi nước ấm áp từ phòng tắm bay ra, hòa quyện với không khí mát lạnh của căn hộ, tạo thành một làn sương mờ ảo.

Hạ Phong đang đứng ngay đó, ngay trước cửa phòng ngủ. Anh ta đã hoàn thành việc sắp xếp tủ sách và đang nhìn tôi. Anh ta chống tay lên hông, thái độ điềm tĩnh đến đáng sợ, như thể anh ta đã lường trước việc tôi sẽ xuất hiện trong bộ dạng này.

"Cô không tìm được quần áo sao?" Giọng anh ta trầm và khàn, nghe như tiếng đá sỏi va vào nhau. Anh ta không hề nhìn vào khuôn mặt tôi. Ánh mắt anh ta dán chặt vào đường cong của chiếc khăn tắm, nơi nó thắt chặt lại ngay phía trên đùi tôi.

Tôi cảm thấy như mình đang trần truồng.

"Không, tôi... tôi chỉ muốn thay đồ trong phòng, nhưng..." Tôi lắp bắp.

"Nhưng cô không muốn làm tôi chờ thêm, đúng không?" Anh ta tiến lại gần, chỉ một bước, nhưng đủ để khiến hơi thở của tôi nghẹn lại. Anh ta chìa tay ra, trong tay là một chiếc áo sơ mi nam màu xanh nhạt được gấp gọn gàng.

"Cái này của tôi," anh ta nói. "Tôi mang theo, đề phòng trường hợp tôi cần thay. Cô có thể mượn nó."

Chiếc áo sơ mi của anh ta. Mặc nó sẽ giống như được ôm ấp bởi chính anh ta.

Tôi chần chừ. Hạ Phong bước lại gần thêm một bước nữa, đứng đối diện tôi. Giờ đây, khoảng cách giữa chiếc khăn tắm của tôi và áo thun của anh ta chỉ còn vài phân. Tôi có thể ngửi thấy mùi hương gỗ đàn hương và hơi ẩm nhẹ trên da anh ta.

"Hay là," anh ta lại thì thầm, "cô muốn tôi giúp cô mặc nó?"

Đó là một câu nói trần trụi. Nó không còn là gợi mở nữa, nó là lời mời trực tiếp. Môi tôi khô khốc.

"Tôi... tôi có thể tự mặc," tôi nói, tay run rẩy nhận lấy chiếc áo từ tay anh ta. Chất vải cotton thoáng mát nhưng vẫn còn giữ lại hơi ấm từ cơ thể anh ta.

"Tất nhiên là cô có thể tự mặc," anh ta lùi lại một bước, ánh mắt đầy thách thức. "Nhưng cô nên mặc ngay. Nếu không, tôi không dám đảm bảo rằng tôi sẽ tiếp tục chú tâm vào việc dọn dẹp nữa."

Tôi nhanh chóng bước vào phòng ngủ, trái tim đập như muốn vỡ tung lồng ngực. Tôi trút bỏ chiếc khăn tắm ẩm ướt, khoác vội chiếc áo sơ mi của anh ta lên người.

Chiếc áo rộng rãi nhưng lại dài vừa đủ để tôi cảm thấy như mình đang mặc váy. Vai áo rộng, và cổ áo quá khổ khiến xương quai xanh của tôi lộ ra. Nhưng thứ quan trọng nhất là mùi hương của anh ta. Nó bao bọc lấy tôi, ấm áp, nam tính, và vô cùng thân mật.

Tôi cảm thấy mình quyến rũ hơn trong chiếc áo sơ mi của Hạ Phong. Nó giống như một bộ đồng phục mới cho mối quan hệ cấm kỵ sắp hình thành này.

Khi tôi trở lại phòng khách, Hạ Phong đang dọn dẹp đống hộp giấy lộn xộn. Anh ta nhìn thấy tôi, và dừng lại. Ánh mắt anh ta lại lướt qua tôi một lượt, nhưng lần này có vẻ thỏa mãn hơn.

"Khá vừa vặn đấy," anh ta nói, giọng anh ta chứa đầy một sự sở hữu không hề che giấu. "Giờ thì quay lại với việc dọn dẹp. Chúng ta còn phòng ngủ nữa."

Phòng ngủ. Nghe từ đó khiến tôi cảm thấy tim mình thắt lại. Đó là nơi riêng tư nhất, nơi mọi sự kiểm soát sẽ biến mất hoàn toàn.

"Phòng ngủ để sau đi," tôi nói nhanh, cố chuyển hướng. "Chúng ta còn phòng làm việc. Toàn bộ máy tính và giấy tờ cần sắp xếp."

Hạ Phong lắc đầu, nụ cười nửa miệng lại xuất hiện. "Không. Phòng ngủ. Tôi cần biết rõ nơi cô ngủ, An Hạ, để tôi có thể sắp xếp nó theo cách khiến cô dễ dàng... thư giãn nhất."

Anh ta tiến về phía phòng ngủ của tôi. Tôi đứng chôn chân tại chỗ. Tôi biết nếu anh ta bước vào căn phòng đó, nơi chứa đựng tất cả những bí mật cá nhân, những ranh giới cuối cùng của chúng tôi sẽ bị phá bỏ.

Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta. Chiếc áo sơ mi của anh ta trên người tôi nóng rực, nó là bằng chứng không lời cho sự thỏa thuận ngầm vừa diễn ra.

Tôi không ngăn anh ta lại. Tôi đi theo anh ta, chấp nhận cuộc chơi cấm kỵ này. Bước chân tôi vào phòng ngủ là bước chân đầu tiên vào một vùng đất cấm.

"Phòng ngủ của cô thật... phụ nữ," anh ta nhận xét, giọng nói trầm lắng khi anh ta bước qua ngưỡng cửa, nhìn vào chiếc giường lộn xộn và bức tường màu pastel. Nhưng ánh mắt anh ta lại hướng về một góc khác, nơi có chiếc rèm cửa bị bung ra, để ánh nắng chiều rọi thẳng vào.

"Rèm bị hỏng," tôi giải thích, cố gắng tránh nhìn vào giường.

Hạ Phong bước thẳng đến cửa sổ. "Để tôi sửa."

Anh ta vươn tay lên, cơ thể anh ta cao lớn và mạnh mẽ, vươn thẳng đến trần nhà. Tôi đứng ngay phía dưới anh ta, ngước nhìn. Trong khoảnh khắc đó, anh ta không chỉ sửa chiếc rèm, anh ta còn chiếm trọn không gian riêng tư của tôi.

Rồi, chiếc rèm đột nhiên rơi xuống, kéo theo một cơn mưa bụi nhỏ. Anh ta quay lại, khuôn mặt dính chút bụi bẩn, và anh ta lại đang cười.

"Tai nạn nghề nghiệp," anh ta nói, rồi đưa tay quét nhẹ vào gò má tôi, bôi một vệt bụi bẩn lên đó. "Giờ thì cô trông giống như vừa làm việc vất vả thực sự."

"Và anh cũng thế," tôi nói, tôi vươn tay lên, không do dự, chạm vào cổ anh ta, nơi có vết mồ hôi đang lăn xuống. Ngón tay tôi lướt nhẹ nhàng, cảm nhận da thịt ấm áp và rắn chắc.

Cái chạm đó kéo dài hơn cần thiết. Ánh mắt Hạ Phong tối sầm lại, không còn nụ cười. Anh ta nắm lấy cổ tay tôi, kéo tay tôi xuống, nhưng không buông ra. Anh ta dùng ánh mắt như một sợi dây vô hình, quấn lấy tôi.

"Đừng làm tôi mất tập trung, An Hạ. Chúng ta đang dọn dẹp," anh ta thì thầm, nhưng ánh mắt anh ta đang lên tiếng rằng anh ta muốn tôi làm điều ngược lại.

Và tôi, tôi biết, trò chơi dọn dẹp này sắp kết thúc. Thay vào đó, một thứ khác sẽ bắt đầu.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×