Hạ Phong giữ chặt cổ tay tôi. Cái nắm tay đó không hề đau, nhưng khẳng định quyền kiểm soát tuyệt đối của anh ta. Tôi cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của mạch máu dưới ngón tay anh ta, và hơi thở của tôi cũng đồng bộ với sự gấp gáp đó.
"Anh không nghĩ anh là người đang mất tập trung sao, Hạ Phong?" Tôi hỏi, giọng tôi khản đặc, cố gắng đẩy một chút thách thức vào câu nói.
Anh ta buông cổ tay tôi ra, nhưng thay vào đó, anh ta dùng ngón cái vuốt nhẹ lên mu bàn tay tôi. Hành động đó mang tính thân mật hơn bất kỳ cái nắm tay nào.
"Có lẽ vậy," anh ta thừa nhận, ánh mắt anh ta vẫn dán chặt vào tôi, khiến tôi cảm thấy mọi thứ trong căn phòng ngủ này, từ chiếc giường lộn xộn đến những chiếc quần áo vương vãi, đều đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi. "Nhưng cô là người mời tôi đến đây, An Hạ. Cô là người tạo ra sự hỗn loạn này, và tôi, là người đến để sắp xếp lại nó."
Anh ta lùi lại một bước, quay lưng về phía tôi và bắt đầu sắp xếp lại chăn gối trên giường. Hành động dọn dẹp đơn giản đó, khi được thực hiện bởi một người đàn ông cuốn hút trong phòng ngủ của tôi, lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.
"Tôi cần cô giúp tôi gỡ bỏ những tấm rèm còn lại để tôi có thể lắp lại thanh treo rèm," anh ta nói, giọng anh ta đã trở lại vẻ chuyên nghiệp lạnh lùng, nhưng tôi biết, nó chỉ là một lớp ngụy trang.
Tôi bước đến bên cửa sổ, đối diện với anh ta qua ô cửa sổ mờ sáng. Việc gỡ rèm đòi hỏi chúng tôi phải đứng rất gần nhau, vai chạm vai, cánh tay chạm cánh tay. Khi tôi vươn tay lên, chiếc áo sơ mi của anh ta rộng rãi tuột nhẹ xuống một bên vai, để lộ xương quai xanh mềm mại.
Hạ Phong không hề nhìn vào khuôn mặt tôi, nhưng tôi cảm nhận được áp lực từ ánh mắt anh ta đang tập trung vào nơi da thịt tôi lộ ra.
"Cẩn thận," anh ta nói, giọng anh ta bất chợt trở nên thô ráp. "Đừng để bị thương."
Rồi, một sự cố nhỏ xảy ra. Chiếc rèm bị kẹt. Hạ Phong phải dùng lực mạnh hơn. Anh ta nghiêng người về phía tôi, toàn bộ cơ thể anh ta áp sát vào thân sau tôi.
"Giữ chắc nhé," anh ta thì thầm, hơi thở nóng hổi của anh ta phả vào gáy tôi.
Tôi cảm thấy lưng tôi chạm vào ngực anh ta, hông tôi chạm vào hông anh ta. Đó là một sự tiếp xúc mạnh mẽ và kéo dài hơn bất kỳ va chạm vô tình nào trước đó. Tôi có thể cảm nhận được nhịp tim anh ta đập nhanh qua lưng mình.
Anh ta dùng một tay để gỡ rèm, tay còn lại, anh ta đặt lên eo tôi một cách vô thức, hay cố ý, để giữ thăng bằng. Bàn tay anh ta rộng lớn, bao trọn eo tôi.
Tôi gần như mất khả năng hô hấp. Mùi hương của chiếc áo sơ mi anh ta đang mặc trên người tôi quyện vào mùi hương da thịt thật của anh ta. Mối quan hệ đồng nghiệp đã tan biến hoàn toàn trong khoảnh khắc đó.
"Xong rồi," anh ta nói, rút tay về. Nhưng cái chạm ở eo tôi vẫn còn lại, nóng rát và khắc sâu vào da thịt.
Anh ta quay lại, mặt đối mặt với tôi. Cả hai chúng tôi đều thở dốc. Căn phòng, lúc này không còn rèm che, chìm trong ánh sáng nhập nhoạng của buổi chiều tà, tạo ra một không khí thân mật và bí ẩn.
"Chúng ta cần lắp cái mới lên," anh ta nói, giọng anh ta đã lấy lại vẻ bình tĩnh, nhưng đôi mắt anh ta đã thay đổi. Chúng trở nên sâu thẳm, gần như hoang dã.
Anh ta tiến đến lấy dụng cụ trong hộp đồ nghề, và tôi đột nhiên nhìn thấy chiếc hộp nhỏ màu hồng từ bếp. Ai đó đã mang nó vào phòng ngủ, và nó nằm ngay ngắn trên bàn trang điểm của tôi.
"Anh đã mang nó vào đây," tôi nhận ra, không phải một câu hỏi, mà là một lời buộc tội.
Hạ Phong chỉ nhún vai, bắt đầu lắp mũi khoan. "Tôi chỉ sắp xếp các vật dụng phù hợp vào đúng vị trí. Những thứ mang tính cá nhân cao nên được giữ trong phòng cá nhân. Cô đã quên nó trong bếp. Tôi chỉ đang dọn dẹp thôi."
Anh ta nói từ "dọn dẹp" với một giọng điệu mỉa mai đầy ẩn ý. Anh ta đang nói rằng anh ta biết rõ mục đích của chiếc hộp đó, và nó đã tìm thấy vị trí của nó trong không gian này.
Hạ Phong bắt đầu khoan. Tiếng động lớn và rung động bất ngờ làm tôi giật mình. Tôi theo bản năng nép sát vào tường, ôm chặt lấy người.
Anh ta dừng lại, nhìn thấy sự hoảng hốt của tôi. Anh ta bước lại gần, tắt máy khoan.
"Sợ sao?"
Tôi lắc đầu. "Chỉ là... bất ngờ."
Anh ta đặt máy khoan xuống, rồi tiến lại gần tôi, một lần nữa, thu hẹp khoảng cách một cách tàn nhẫn. Anh ta dùng một ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi, nơi anh ta vừa bôi vệt bụi bẩn.
"Dọn dẹp luôn đi kèm với sự hỗn loạn trước khi đạt được sự gọn gàng, An Hạ," anh ta nói, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to của tôi. "Đừng sợ sự hỗn loạn. Đặc biệt là những hỗn loạn cấm kỵ mà chúng ta sắp tạo ra."
Rồi anh ta cúi xuống, rất chậm rãi. Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở ấm áp của anh ta phả vào môi mình.
Đó là một nụ hôn. Không phải nụ hôn vội vã, mà là một sự xâm chiếm từ từ. Môi anh ta chạm vào môi tôi, nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực. Nó không chỉ là nụ hôn; đó là sự phá vỡ rào cản cuối cùng của chúng tôi.
Tôi đáp lại ngay lập tức, một sự bùng nổ của khao khát dồn nén. Tay tôi vòng qua cổ anh ta, kéo anh ta lại gần hơn. Chiếc áo sơ mi anh ta đang mặc trên người tôi trở nên căng thẳng.
Hạ Phong buông máy khoan, vòng tay ôm lấy eo tôi, ấn mạnh tôi vào tường. Nụ hôn trở nên sâu và mãnh liệt, mang theo vị mặn của mồ hôi và mùi gỗ đàn hương.
Sự dọn dẹp đã kết thúc. Cấm kỵ đã bắt đầu.