Tiếng máy khoan bị bỏ rơi lăn lóc trên sàn gỗ, nhưng âm thanh đó bị nuốt chửng bởi sự ồn ào của dục vọng giữa chúng tôi.
Nụ hôn của Hạ Phong không phải là sự khám phá; đó là một sự tái khẳng định về những gì chúng tôi đã biết rõ về nhau từ rất lâu: sự hấp dẫn ngầm, sự căng thẳng âm ỉ. Anh ta hôn tôi với tất cả sự nghiêm túc và kiểm soát mà anh ta dùng trong công việc, khiến tôi cảm thấy bị áp đảo nhưng lại khao khát hơn bao giờ hết.
Anh ta đẩy tôi sát vào tường, thân thể chúng tôi gần như hòa làm một dưới lớp áo sơ mi mỏng manh của anh ta. Tôi cảm nhận được sự cứng rắn và sức mạnh không hề che giấu của anh ta, nó đối lập hoàn toàn với sự mềm yếu và đầu hàng của tôi.
Tay tôi luồn vào tóc anh ta, kéo đầu anh ta xuống, làm nụ hôn càng thêm sâu và gấp gáp. Tôi quên mất mình là ai, đây là đâu, và chúng tôi là đồng nghiệp. Lúc này, chúng tôi chỉ là hai cơ thể đang tìm kiếm sự giải thoát khỏi rào cản của lý trí.
"An Hạ," anh ta khẽ gầm gừ vào giữa hai nụ hôn. Giọng anh ta lúc này không còn là giọng sếp nữa, mà là âm thanh của sự chiếm đoạt.
Tay anh ta trượt xuống lưng tôi, nhẹ nhàng vuốt ve dọc sống lưng qua lớp vải áo, rồi dừng lại ở vị trí thắt lưng. Anh ta ấn mạnh, kéo thân dưới của tôi sát vào anh ta.
"Chúng ta không thể..." Tôi cố gắng thốt lên, nhưng từ ngữ bị mắc kẹt lại trong cổ họng bởi sự hấp dẫn đến nghẹt thở.
"Có thể," anh ta cắt lời, giọng anh ta chứa đầy sức thuyết phục nguy hiểm. "Em đã mời anh đến. Và anh đã nói, anh sẽ dọn dẹp theo cách của anh."
Nụ hôn tiếp tục, mãnh liệt hơn. Căn phòng ngủ chìm trong ánh sáng nhập nhoạng của buổi chiều muộn, và tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại sự hấp dẫn cấm kỵ giữa chúng tôi.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động của Hạ Phong vang lên. Tiếng chuông thô lỗ và sắc nhọn cắt ngang không khí, phá vỡ ảo ảnh mà chúng tôi vừa tạo ra.
Chúng tôi lập tức buông nhau ra, giật mình như hai học sinh bị bắt quả tang. Cả hai đều thở dốc, mắt mở to, khuôn mặt nóng bừng.
Hạ Phong quay lưng lại, cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh. Anh ta lục tìm điện thoại trong túi quần, rồi liếc nhìn màn hình. Tôi thấy vai anh ta hơi căng lại.
"Alo... Ừ, anh biết rồi. Anh sẽ về ngay..." Giọng anh ta trở lại vẻ lạnh lùng, chuyên nghiệp.
Anh ta cúp máy, quay lại nhìn tôi. Sự hối tiếc và khao khát hòa quyện trong ánh mắt anh ta.
"Tôi phải đi," anh ta nói, giọng anh ta khàn đặc. "Chuyện đột xuất."
Tôi gật đầu, vẫn còn dựa vào tường, cố gắng ổn định nhịp thở. Tôi cảm thấy hụt hẫng và trống rỗng một cách kinh khủng.
"Và... việc dọn dẹp thì sao?" Tôi hỏi, tay vô thức chạm vào môi mình, nơi vẫn còn nóng ran vì nụ hôn của anh ta.
Hạ Phong bước lại gần, nhìn thẳng vào mắt tôi, không còn là sự trêu chọc, mà là sự sở hữu.
"Chưa xong. Chúng ta chỉ mới dọn dẹp được căn bếp và một nửa phòng ngủ. Sự hỗn loạn vẫn còn rất nhiều, An Hạ." Anh ta đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve góc môi tôi bằng ngón cái. "Anh sẽ quay lại. Em biết mà."
Anh ta lùi lại, nhìn vào chiếc áo sơ mi của mình mà tôi đang mặc. "Giữ lấy chiếc áo đó. Nó sẽ là lời nhắc nhở cho em về những gì đã xảy ra, và những gì sẽ xảy ra tiếp theo."
"Chuyện này..." Tôi lắp bắp. "Chuyện này không thể xảy ra lần nữa. Chúng ta là đồng nghiệp."
Hạ Phong nhếch môi, nụ cười ấy chứa đầy sự tự tin nguy hiểm. "Em nghĩ sau những gì vừa xảy ra, chúng ta còn là đồng nghiệp thuần túy sao? Không. Chúng ta đã phá vỡ ranh giới rồi. Điều duy nhất chúng ta cần làm bây giờ là giữ im lặng."
Anh ta quay người, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ. Tôi nghe thấy tiếng chân anh ta vội vã đi qua phòng khách, tiếng cửa căn hộ đóng sập lại.
Tôi đứng đó một mình trong căn phòng mờ tối, chiếc áo sơ mi của anh ta vẫn còn mùi hương gỗ đàn hương và hơi nóng. Chiếc rèm cửa vẫn chưa được lắp xong, để lộ ra những tia sáng cuối cùng của ngày.
Tôi bước đến bên bàn trang điểm. Chiếc hộp màu hồng nhỏ vẫn nằm đó, ngay ngắn bên cạnh chiếc rèm cửa bị bung. Tôi biết, nó không còn là một món đồ chơi bí mật nữa. Nó đã trở thành một lời hứa không lời.
Tôi chạm tay vào chiếc áo sơ mi, vào nơi bàn tay anh ta vừa siết chặt eo tôi. Cảm giác tội lỗi và khoái cảm trộn lẫn. Tôi biết rõ, lời hứa giữ im lặng này chỉ là cái cớ để chúng tôi có thể tiếp tục mối quan hệ cấm kỵ và nguy hiểm này.
Buổi "dọn dẹp" nhà đầu tiên đã thất bại hoàn toàn. Nhưng thứ nó tạo ra còn hỗn loạn và hấp dẫn hơn bất cứ đống đổ nát nào.
Tôi nhìn ra cửa sổ, nơi bóng tối đã bắt đầu bao phủ thành phố. Tôi biết, sớm thôi, tôi sẽ tìm ra một lý do khác để gọi cho Hạ Phong. Có lẽ là cái kệ sách thực sự cần anh ta giúp lắp. Hoặc có lẽ, tôi chỉ đơn giản cần anh ta quay lại để "dọn dẹp" nốt phần còn lại của căn hộ.
Và tôi sẽ không bao giờ mặc chiếc áo thun cũ kỹ nữa.