Căn hộ chìm trong bóng tối. Tôi vẫn đứng trong phòng ngủ, cảm giác sống động và tội lỗi bủa vây. Mùi hương gỗ đàn hương từ chiếc áo sơ mi của Hạ Phong bám lấy tôi, như một dấu vết không thể chối cãi.
Tôi bật đèn. Mọi thứ trong phòng ngủ đều trở nên trần trụi và rõ ràng hơn: chiếc giường mới chỉ được sắp xếp một nửa, chiếc rèm cửa buông thõng, và trên bàn trang điểm, chiếc hộp màu hồng nằm đó như một lời chế giễu về sự kiểm soát đã mất của tôi.
Tôi thay chiếc áo sơ mi của Hạ Phong bằng bộ đồ ngủ bình thường, nhưng cảm giác trần trụi vẫn còn đó. Chiếc áo sơ mi được tôi gấp gọn gàng, đặt ngay ngắn trên đầu giường, như một bảo vật cấm kỵ. Tôi tự nhủ, tôi phải trả lại anh ta vào thứ Hai, ở văn phòng, một cách chuyên nghiệp nhất có thể. Nhưng trong thâm tâm, tôi biết tôi sẽ không làm thế.
Tôi cầm điện thoại lên. Đã gần hai giờ kể từ khi Hạ Phong rời đi. Tôi cần phải làm gì đó. Tôi cần một lý do hợp pháp để tiếp tục mối quan hệ này, một lý do mà ngay cả Giám sát viên dự án Hạ Phong khó tính nhất cũng phải chấp nhận.
Tôi đi ra phòng khách. Mớ hỗn độn vẫn còn đó, nhưng không có gì đủ khẩn cấp để gọi một đồng nghiệp đến vào tối thứ Bảy.
Tôi nhấp vào ứng dụng tin nhắn. Tôi gõ rồi xóa đi hàng chục tin:
Em xin lỗi vì đã làm hỏng chiếc rèm. Anh có thể đến giúp em lắp lại không? (Quá yếu ớt.)
Anh quên dụng cụ khoan. (Anh ta mang theo túi đồ nghề khi đi.)
Em cần anh giúp em sắp xếp lại hồ sơ dự án 'Mùa Hè' vào tối mai. (Quá lộ liễu.)
Cuối cùng, tôi quyết định chọn một lý do vật lý, dễ vỡ.
Tôi bước đến tủ bếp, nơi có chồng ly thủy tinh mỏng. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi đặt một chiếc ly xuống sàn một cách cố ý, nhưng không quá mạnh.
Choang!
Tiếng thủy tinh vỡ tan thành nhiều mảnh trên sàn gạch trắng. Mặc dù tôi đã chủ ý, nhưng tiếng vỡ vẫn khiến tôi giật mình. Tôi nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ lấp lánh dưới ánh đèn, cảm thấy một sự hợp lý hóa tội lỗi dâng lên.
Tuyệt vời. Không thể tự mình dọn dẹp được.
Tôi chụp một bức ảnh cận cảnh những mảnh vỡ sắc nhọn, rồi nhanh chóng gõ tin nhắn:
Đến: Hạ Phong
An Hạ: Sếp Hạ Phong. Tôi xin lỗi vì đã làm phiền. Nhưng tôi vừa làm vỡ một chồng ly thủy tinh, và những mảnh vỡ quá nhỏ và sắc. Tôi không dám tự dọn dẹp vì sợ bị thương. Anh có thể... đến giúp tôi một lần nữa không? Tôi rất sợ máu. (Kèm theo bức ảnh mảnh vỡ.)
Tôi biết tôi đang lợi dụng sự yếu đuối giả tạo của mình, và tôi đang lợi dụng bản tính quá ngăn nắp và cầu toàn của anh ta. Anh ta sẽ không chịu được việc biết rằng có những mảnh thủy tinh vương vãi không được dọn dẹp kỹ càng.
Chỉ vài giây sau, điện thoại tôi rung lên.
Từ: Hạ Phong
Hạ Phong: Cô thật sự là một thảm họa vật lý, An Hạ. Đừng chạm vào bất cứ thứ gì. Đừng di chuyển. Tôi đang trên đường đến.
Không một lời trách móc, không một câu hỏi về lý do ly vỡ. Chỉ là mệnh lệnh và sự chấp nhận nghiễm nhiên về việc phải quay lại.
Tôi đứng giữa phòng khách, nhìn vào những mảnh thủy tinh và mỉm cười. Nụ cười đó không phải của sự chiến thắng, mà là của sự thỏa mãn cấm kỵ. Tôi vừa tạo ra một lý do hoàn hảo để anh ta trở lại, để chúng tôi tiếp tục nơi chúng tôi đã dừng lại trong phòng ngủ.
Mười lăm phút sau, tiếng chuông cửa lại vang lên. Tim tôi đập nhanh hơn lần trước. Lần này, chúng tôi không còn là đồng nghiệp với ranh giới mong manh nữa. Chúng tôi là hai người đang lập mưu để tiếp tục mối quan hệ bí mật của mình dưới danh nghĩa dọn dẹp.
Tôi mở cửa. Hạ Phong đứng đó, vẫn mặc chiếc áo thun đen và quần jean, nhưng tay anh ta cầm thêm một chiếc hộp dụng cụ lớn hơn.
Ánh mắt anh ta lập tức khóa chặt vào tôi.
"Cô không bị thương chứ?" Giọng anh ta nghiêm túc, nhưng đôi mắt anh ta lại chứa đựng một ánh lửa trêu chọc không thể che giấu.
"Không. Nhưng tôi sợ mình sẽ chạm vào chúng," tôi nói, cố gắng tỏ ra sợ hãi.
Anh ta bước vào, không nói thêm lời nào về chiếc ly vỡ. Anh ta nhìn quanh căn hộ, rồi ánh mắt anh ta dừng lại ở chiếc áo sơ mi của anh ta, nó đang nằm trên đầu giường phòng ngủ, một nửa lộ ra qua cánh cửa khép hờ.
Anh ta nở một nụ cười nửa miệng, đầy sự ngụ ý.
"Tốt," anh ta nói, giọng anh ta trầm thấp. "Lần này, chúng ta sẽ bắt đầu từ sàn nhà."
Anh ta mở hộp dụng cụ, lấy ra một chiếc chổi nhỏ và một chiếc hốt rác. Anh ta quỳ xuống ngay bên cạnh những mảnh thủy tinh vỡ, tập trung vào công việc của mình. Tôi đứng đối diện, nhìn anh ta làm việc một cách tỉ mỉ và mạnh mẽ.
"Chúng ta cần phải đảm bảo không còn một hạt nào sót lại," anh ta nói. "Thủy tinh là thứ cần phải dọn dẹp triệt để nhất. Nó có thể gây nguy hiểm bất cứ lúc nào."
Tôi biết anh ta không chỉ nói về thủy tinh. Anh ta đang nói về mối quan hệ cấm kỵ giữa chúng tôi. Một khi đã vỡ, nó phải được thu dọn hoàn toàn hoặc sẽ gây tổn thương nghiêm trọng.
Tôi bước lại gần, ngồi xổm xuống đối diện anh ta. "Tôi có thể giúp anh tìm những mảnh nhỏ hơn."
"Không cần," anh ta nói. "Đây là phần việc của tôi. Cô chỉ cần... giữ khoảng cách."
Vừa nói, anh ta vừa quét những mảnh vỡ lại gần. Khi anh ta vươn tay để cẩn thận nhặt một mảnh vỡ cực nhỏ, tay anh ta chạm vào tay tôi. Cái chạm đó chỉ là một tích tắc, nhưng nó đốt cháy da tôi.
Hạ Phong dừng lại. Anh ta ngước lên nhìn tôi, ánh mắt trần trụi và mãnh liệt. Anh ta không buông tay tôi ra. Ngón cái anh ta nhẹ nhàng xoa vào mu bàn tay tôi, trong khi những mảnh thủy tinh sắc nhọn nằm ngay bên cạnh.
"Em thật sự là lý do dễ vỡ nhất mà tôi từng gặp," anh ta thì thầm. "Và anh sẽ phải dành rất nhiều thời gian để sắp xếp lại em."
Anh ta kéo tay tôi lại gần, và tôi biết, lý do dọn dẹp đã kết thúc. Trò chơi mới đã bắt đầu.