đồng nghiệp qua dọn nhà phụ và cái kết

Chương 8:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hạ Phong giữ chặt tay tôi, ánh mắt anh ta không rời. Khoảnh khắc đó kéo dài, căng thẳng đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh hơn cả tiếng quét dọn. Những mảnh thủy tinh sắc nhọn nằm ngay bên cạnh, nhưng sự nguy hiểm thực sự lại nằm ở ánh mắt bốc lửa của anh ta.

"Anh không nghĩ chúng ta nên tiếp tục dọn dẹp sao?" Tôi hỏi, cố gắng giữ giọng nói không bị run rẩy. Tay tôi vẫn nằm trong tay anh ta, và tôi không hề có ý định rút ra.

Hạ Phong không buông tay, chỉ siết nhẹ. "Thứ duy nhất cần được dọn dẹp lúc này là sự dối trá giữa chúng ta, An Hạ. Cô không hề sợ những mảnh thủy tinh này."

Tôi nuốt khan. "Tôi sợ anh."

Anh ta nở nụ cười quyến rũ đó, nụ cười chỉ dành riêng cho tôi, hoàn toàn không có vẻ gì là nghiêm túc của giám sát viên. "Đó là một khởi đầu tốt. Bởi vì anh cũng đang sợ chính mình. Sợ rằng anh sẽ không thể dừng lại."

Anh ta buông tay tôi, nhưng thay vì tiếp tục quét dọn, anh ta đứng thẳng dậy, phủi nhẹ bụi trên quần jean. Anh ta bước qua những mảnh thủy tinh, tiến về phía tôi. Tôi đứng lên theo, và chúng tôi đối diện nhau giữa phòng khách.

"Em tạo ra lý do này để anh quay lại," anh ta nói, giọng anh ta không chất vấn, mà là xác nhận một sự thật hiển nhiên. "Đừng giả vờ nữa. Lần trước chúng ta bị cắt ngang bởi một cuộc gọi công việc. Lần này, anh sẽ không để bất cứ điều gì làm gián đoạn."

Tôi cảm thấy một sự kích thích dâng trào, nhưng đồng thời là một chút tự vệ. "Vậy anh đến để làm gì? Để... sửa chữa lại tôi?"

"Không. Anh đến để thừa nhận sự hỗn loạn này," Hạ Phong đáp lại, bước lại gần hơn. "Em là Biên tập viên nội dung, em phải hiểu rõ. Câu chuyện này không còn là dọn dẹp nhà nữa. Nó là cấm kỵ. Và cấm kỵ thì không cần lý do. Nó chỉ cần sự đồng thuận."

Anh ta chạm nhẹ vào cằm tôi, nâng khuôn mặt tôi lên. "Anh muốn em nói thật, An Hạ. Em có muốn anh dọn dẹp xong đám thủy tinh này rồi về, hay em muốn anh dọn dẹp nốt cái ranh giới mong manh còn lại giữa chúng ta?"

Ánh mắt tôi dán chặt vào đôi môi anh ta. Tôi biết mình phải nói gì. Lý trí đã hoàn toàn bị lu mờ bởi khao khát được tiếp tục nụ hôn bị cắt ngang đó.

"Tôi... tôi muốn anh ở lại," tôi thú nhận, giọng tôi chỉ còn là một tiếng thì thầm. "Tôi muốn anh xử lý nốt phần hỗn loạn còn lại."

Nụ cười chiến thắng lóe lên trong mắt Hạ Phong. Anh ta nắm lấy tay tôi, không phải để siết chặt, mà để dẫn dắt.

"Vậy thì, chúng ta bắt đầu bằng việc dọn dẹp khu vực nguy hiểm trước." Anh ta liếc xuống những mảnh thủy tinh trên sàn, rồi liếc lên phòng ngủ. "Không. Khu vực nguy hiểm nhất là phòng ngủ."

Anh ta không đi về phía phòng ngủ. Anh ta quay người, kéo tôi về phía phòng làm việc – căn phòng chứa đầy giấy tờ, sách chuyên môn và máy tính. Đây là nơi duy nhất vẫn giữ được vẻ "chuyên nghiệp" và "lý trí" trong căn hộ này.

"Tại sao lại là phòng làm việc?" Tôi hỏi, bối rối.

"Bởi vì đây là nơi lý trí của em ngự trị," anh ta nói, kéo tôi vào trong, khép cửa lại. Cánh cửa phòng làm việc có ổ khóa bên trong. "Chúng ta cần khóa chặt lý trí lại trước khi quay lại phòng ngủ."

Anh ta đẩy tôi nhẹ nhàng vào chiếc bàn làm việc lớn, nơi những chồng hồ sơ dự án của công ty vẫn còn nằm đó. Anh ta đứng ngay trước mặt tôi, chặn lối thoát và ánh sáng.

Hạ Phong đưa tay lên, nhẹ nhàng tháo chiếc kẹp tóc đang giữ búi tóc tôi. Tóc tôi xõa xuống vai, mềm mại và rối bời. Hành động nhỏ bé đó lại vô cùng gợi cảm, làm tôi cảm thấy trở nên hoang dại hơn.

"Em mặc chiếc áo của anh," anh ta nói, giọng anh ta trầm và khàn đặc. "Anh thích nó."

"Nó... nó làm tôi cảm thấy gần gũi với anh," tôi thú nhận.

Anh ta cúi xuống, môi anh ta chỉ cách môi tôi vài milimet. "Tốt. Anh muốn em cảm thấy hoàn toàn là của anh trong khoảnh khắc này."

Nụ hôn lần này không còn là sự khám phá nữa; nó là sự chiếm hữu. Mạnh mẽ, dứt khoát, và không khoan nhượng. Tay anh ta vòng ra sau lưng tôi, siết chặt, kéo tôi sát vào thân hình rắn chắc của anh ta. Môi tôi nếm được vị gỗ đàn hương và sự cần thiết tột độ từ anh ta.

Tôi cảm thấy như mình đang bị cuốn vào một cơn lốc. Chiếc bàn làm việc, nơi tôi thường dùng để vật lộn với các deadline, giờ đây trở thành điểm tựa cho sự đầu hàng.

Tay tôi không hề do dự, luồn vào bên trong chiếc áo thun của anh ta, cảm nhận sự nóng bỏng và rắn chắc của cơ bắp trên lưng anh ta. Anh ta khẽ rên lên một tiếng nhỏ, chứng tỏ sự chạm này đã đánh trúng vào điểm yếu của anh ta.

Anh ta rời môi tôi, thở dốc, nhìn thẳng vào mắt tôi. "Chúng ta nên khóa cửa lại. Phòng làm việc này cần một deadline riêng."

Anh ta quay lưng lại, tra chìa khóa vào ổ khóa. Khi tiếng "tách" dứt khoát vang lên, tôi biết, chúng tôi đã chính thức bước vào thế giới cấm kỵ của riêng mình. Không ai có thể can thiệp vào cuộc "dọn dẹp" này nữa.

Anh ta quay lại, ánh mắt anh ta đã hoàn toàn bị khao khát nuốt chửng.

"Giờ thì, An Hạ," anh ta nói, giọng anh ta đầy hứa hẹn và nguy hiểm. "Hãy dọn dẹp nốt cái ranh giới cuối cùng đó đi."


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×