1. Kết Thúc Tại Lâu Đài Ánh Sáng
Nguyễn Hữu Đức, với chiếc Bản Án Tài Sản giả mạo tan rã trong tay và toàn bộ tội ác bị phơi bày trên mạng lưới toàn cầu, trở nên cuồng loạn. Tiếng chuông điện thoại của Linh vang lên, giọng Duy đầy chiến thắng, đã đẩy hắn vào vực sâu của sự thất bại. Hắn rút con dao găm nghi lễ ra, ánh mắt chỉ còn lại sự hận thù.
“Mày đã hủy hoại mọi thứ! Dư Âm Của Tháp Đá là của tao!” Đức gào lên, lao về phía Linh.
Linh nhanh chóng phản ứng. Cô không sử dụng súng, mà dùng chính sức mạnh của cú lừa vĩ đại vừa rồi. Cô lùi lại, tay nắm chặt chuỗi ba chiếc chìa khóa. Nhật Phong, dù bị thương, cũng lao tới chặn đường, dùng cơ thể mình để tạo khoảng cách.
Cùng lúc đó, chiếc xe Mustang cũ kỹ của Nhật Phong, mà họ bỏ lại dưới chân vách đá, bất ngờ vang lên tiếng còi inh ỏi. Đó là tín hiệu cảnh báo.
“Cảnh sát đang đến!” Nhật Phong hét lên. “Không phải cảnh sát địa phương. Đây là phản ứng từ Thành phố S!”
Quả thực, ánh sáng xanh đỏ đã nhấp nháy dưới chân đồi. Vụ bê bối tài chính và thảm sát liên quan đến một quỹ ủy thác quốc tế đã vượt quá tầm kiểm soát của Thanh tra Hùng và chính quyền Hải Cảng.
Nguyễn Hữu Đức, thấy mình bị dồn vào chân tường, quay lưng lại. Hắn không chạy về phía cổng chính. Hắn chạy về phía vách đá.
“Tao sẽ không để các người thắng!” Đức gào lên. Hắn ta ném con dao găm xuống, lấy chiếc bật lửa Tán Cư từ túi áo vest—chiếc bật lửa mà Linh đã lấy từ Hùng.
“Đừng!” Linh hét lên. Cô nhận ra ý định của hắn.
Nguyễn Hữu Đức thắp sáng chiếc bật lửa, không phải để hút thuốc, mà để bùng lên ngọn lửa cuối cùng. Hắn ta ném nó vào tập Bản Án Tài Sản đang cháy dở. Sau đó, hắn ta gieo mình xuống vách đá, nơi sóng biển đang gầm thét dưới ánh bình minh.
Nhật Phong và Linh chạy đến mép vách đá. Sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn, nhưng không có tiếng va chạm. Hắn đã biến mất vào đại dương.
2. Lời Tuyên Bố Của Kẻ Giữ Chìa Khóa
Mười phút sau, đội điều tra đặc biệt từ Thành phố S đã tràn ngập Lâu Đài Ánh Sáng. Vụ việc ngay lập tức được chuyển lên cấp cao hơn. Thanh tra Hùng bị tìm thấy bị trói và bị thương ở Tháp Đá, và ngay lập tức bị bắt giữ vì tội tham nhũng và đồng lõa.
Nhật Phong và Linh được đưa đi thẩm vấn riêng biệt. Nhờ bằng chứng chi tiết của Duy (đã lan truyền khắp các mặt báo online), họ không bị coi là nghi phạm, mà là nhân chứng quan trọng.
Sau khi vụ án được tạm thời ổn định, Linh tổ chức một cuộc họp báo nhỏ, ngay trước cổng Tháp Đá đã bị niêm phong.
Cô ta, với tư cách là người thừa kế duy nhất còn sót lại của hai gia tộc (Nguyễn và Trần), đứng giữa ánh đèn flash của phóng viên, tay nắm chặt chuỗi ba chiếc chìa khóa.
“Tôi là Linh. Cháu gái của Trần Thị Nguyên và con gái của một nạn nhân vụ thảm sát năm 1995. Hôm nay, tôi tuyên bố: Dư Âm Của Tháp Đá đã kết thúc,” Linh nói bằng giọng dứt khoát.
“Tôi sẽ không đòi lại mỏ khoáng sản Vĩnh Ninh. Tôi sẽ không sử dụng ba chiếc chìa khóa này để khai thác nó. Thay vào đó, tôi sẽ dùng quyền thừa kế hợp pháp của mình để ký một thỏa thuận với chính quyền Trung ương, biến toàn bộ khu vực Tháp Đá và mỏ khoáng sản thành Di Tích Lịch Sử Quốc Gia, niêm phong vĩnh viễn. Không một ai, kể cả tôi, sẽ được phép khai thác tài nguyên đó nữa. Nơi này sẽ là một đài tưởng niệm cho sự tham lam đã hủy hoại gia đình tôi.”
Linh tháo chuỗi chìa khóa ra, cô ném chúng xuống đất, ngay trước tấm biển niêm phong của Tháp Đá.
“Ba chiếc chìa khóa này đã mở ra sự thật, và giờ đây, chúng sẽ mãi mãi đóng lại cánh cửa của bóng tối.”
3. Vết Sẹo Của Công Lý
Nhật Phong được minh oan. Vụ bê bối Hải Cảng trở thành tin tức giật gân hàng đầu cả nước.
Anh ngồi trong văn phòng nhỏ của mình ở Thành phố S, ngắm nhìn vết sẹo mới trên vai. Công lý đã thắng. Nguyễn Hữu Đức và Thanh tra Hùng đã bị vô hiệu hóa. Tài sản khổng lồ đã được niêm phong. Duy đã trở thành một nhà hoạt động truyền thông nổi tiếng.
Nhưng cảm giác của Nhật Phong không phải là chiến thắng. Đó là một cảm giác trống rỗng.
Anh nhận được một gói hàng bí ẩn. Bên trong là cuốn sổ ghi chép bằng da từ Hộp Đen (có lẽ là món quà cuối cùng Linh gửi cho anh) và một mảnh giấy.
Mảnh giấy viết: “Tôi đã chọn niêm phong tài sản, nhưng tôi không thể niêm phong quá khứ. Cảm ơn anh. – Linh.”
Anh mở cuốn sổ ghi chép. Đó không chỉ là tài khoản ngân hàng. Đó là danh sách các thành viên Tán Cư được đánh dấu bằng các biệt hiệu và mã số. Anh nhận ra tên của các quan chức cấp cao, các nhà tài phiệt ở thành phố, và các nhân vật nổi tiếng khác.
"Đây không phải là một tổ chức tội phạm ở thị trấn nhỏ. Đây là một mạng lưới quyền lực," Nhật Phong thì thào.
Anh lật đến trang cuối cùng. Nguyễn Hữu Đức không phải là người đứng đầu. Trên cùng của danh sách có một biệt danh được khoanh tròn bằng mực đỏ: Người Đứng Sau Cùng – A.C.. Và bên cạnh biệt danh là một bức ảnh mờ.
Bức ảnh chụp một người đàn ông lớn tuổi, đang đứng cạnh một người phụ nữ trẻ. Người phụ nữ trẻ đó chính là người đứng bên cạnh Nguyễn Hữu Đức ở Lâu Đài Ánh Sáng.
Người phụ nữ đó không hề bỏ chạy. Cô ta là Hữu An—người mà Nguyễn Hữu Đức được yêu cầu giao Bản Án Tài Sản giả. Cô ta là người đã tóm tắt lại toàn bộ tài sản từ Nguyễn Hữu Đức trước khi hắn tự sát.
Nguyễn Hữu Đức không phải là kẻ cuối cùng. Hắn chỉ là một con rối bị thay thế.
4. Dư Âm Của Tháp Đá—Phần II
Một tháng sau, Thị trấn Hải Cảng được dọn dẹp. Tháp Đá trở thành một công trường xây dựng, chuẩn bị cho việc bảo tồn. Mỏ khoáng sản đã bị chôn vùi dưới lớp bê tông niêm phong khổng lồ theo quyết định của Linh.
Nhật Phong và Duy gặp nhau tại một quán cà phê quen thuộc.
“Vụ này đã làm rung chuyển cả thành phố. Nhưng không ai dám công bố danh sách thành viên Tán Cư đầy đủ. Họ sợ,” Duy nói.
“Đó là bởi vì tổ chức này không bị phá hủy. Nó chỉ bị mất đi một chi nhánh,” Nhật Phong đặt cuốn sổ da lên bàn. “Chúng ta phải tìm A.C. và Hữu An. Bằng cách nào đó, họ đã biết mọi bước đi của chúng ta.”
Đúng lúc đó, Linh bước vào quán cà phê. Cô ta không còn mặc đồ đen nữa, mà là một chiếc áo khoác da màu xanh navy. Cô ta cắt tóc ngắn, trông mạnh mẽ và kiên quyết hơn.
“Tôi biết các anh sẽ không bỏ cuộc,” Linh nói, ngồi xuống đối diện họ. “Tôi đã niêm phong tài sản của gia đình mình, nhưng tôi vẫn còn ba chiếc chìa khóa.”
“Cô đã vứt chúng đi rồi,” Nhật Phong ngạc nhiên.
“Tôi vứt những chiếc chìa khóa vật lý ở Tháp Đá. Nhưng tôi là người thừa kế của Bà cố Nguyên. Tôi giữ lại Bản Kế Hoạch mà Bà cố đã giấu trong chiếc chìa khóa của bà ấy.”
Linh giải thích rằng chiếc chìa khóa thứ ba không chỉ chứa một mảnh đá xanh, mà còn chứa một vi mạch được ngụy trang trong lớp men. Đó là một kế hoạch phản công mà Bà cố Nguyên đã chuẩn bị từ năm 1995, dự đoán về sự thối nát của Nguyễn Hữu Ninh.
“Kế hoạch này không phải về tiền, nó về Bóng Tối,” Linh nói. “Bà cố tôi đã để lại manh mối để tìm ra nguồn gốc của Tán Cư và cách phá hủy nó từ bên trong. Chúng ta sẽ không chiến đấu với một tập đoàn. Chúng ta sẽ chiến đấu với một giáo phái.”
Nhật Phong nhìn Linh, đôi mắt họ giao nhau. Anh thấy sự hối hận và quyết tâm trong cô ta.
“Anh có muốn biết Lâu Đài Ánh Sáng thực sự ở đâu không, Nhật Phong?” Linh hỏi.
“Không phải dinh thự cũ của bà cô sao?”
Linh lắc đầu, cười một cách lạnh lùng. “Dinh thự đó chỉ là một nơi gặp mặt. Lâu Đài Ánh Sáng thực sự là một máy chủ ẩn danh nằm ở trung tâm thủ đô. Đó là nơi mọi thứ bắt đầu, và là nơi chúng ta phải đến.”
“Vậy thì chúng ta đi,” Nhật Phong nói.
Nhật Phong đứng dậy, vết thương ở vai vẫn còn đau nhói, nhưng anh đã có một mục tiêu mới. Dư Âm Của Tháp Đá đã trở thành một cuộc săn đuổi toàn diện, vượt ra khỏi Thị trấn Hải Cảng và hướng đến trung tâm quyền lực của đất nước.