dư âm của tháp đá

Chương 9: Sứ Mệnh Cuối Cùng Của Linh Hồn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Sinh Tử Dưới Lòng Tháp Đá

Tiếng súng Pằng! của Thanh tra Hùng vang lên xé toạc sự tĩnh lặng của Phòng Nghi Lễ. Linh cảm nhận được viên đạn sượt qua tai mình khi cô ta đổ người xuống, núp sau một khối đá bị đổ. Hùng, bị kích động bởi lòng tham và sự sùng bái Tán Cư, không hề do dự.

“Hộp Đen là của Tán Cư! Là vinh quang của ta!” Hùng gào lên trong bóng tối.

Chiếc đèn pin của Hùng lập lòe, chiếu thẳng vào chiếc Hộp Đen bị rơi trên nền đất. Hắn ta tiến lên, bỏ qua sự nguy hiểm từ Linh.

Linh biết cô không thể đấu súng trực diện trong một không gian hẹp và không ổn định như thế này. Cô đã gửi bằng chứng đi—đó là chiến thắng quan trọng nhất. Giờ đây, cô phải sống sót và loại bỏ Hùng.

Khi Hùng cúi xuống nhặt chiếc hộp, Linh đã hành động. Cô rút ra một quả lựu đạn khói nhỏ từ thắt lưng (cô luôn chuẩn bị cho mọi tình huống) và ném về phía Hùng.

Quả lựu đạn phát nổ với tiếng rít nhỏ. Khói lưu huỳnh màu vàng nghệ, dày đặc và cay xè, ngay lập tức bao phủ căn phòng. Hùng gào thét vì bị bất ngờ. Hắn ta không thấy gì.

“Mày sẽ chết, Linh! Mày không thể thoát khỏi bóng tối của Tán Cư!”

Linh, thở qua mặt nạ lọc khí nhỏ giấu trong áo, di chuyển trong im lặng. Cô sử dụng sự hỗn loạn và bóng tối để tiếp cận. Cô không muốn giết Hùng, mà chỉ muốn vô hiệu hóa hắn để đảm bảo Nhật Phong được thả.

Linh lao qua làn khói, khẩu súng giảm thanh giơ lên. Cô không nhằm vào đầu, mà nhằm vào cánh tay đang cầm súng của Hùng.

Pằng! Viên đạn găm trúng bả vai Hùng. Hùng hét lên đau đớn, khẩu súng trên tay hắn rơi xuống nền đá. Hộp Đen cũng trượt khỏi tay hắn, lăn vào góc phòng tối.

Linh nhanh chóng đá văng khẩu súng của Hùng, đồng thời dùng đầu gối quật mạnh vào bụng hắn. Hùng ngã khuỵu, ánh mắt hắn đầy sự hỗn loạn giữa cơn thịnh nộ và sự thất bại.

“Nguyễn Hữu Đức đã thắng,” Hùng rên rỉ. “Hắn sẽ làm trống tài khoản và đổ mọi tội lỗi lên đầu ta! Ta là một tín đồ Tán Cư! Ta không đáng chết!”

“Anh sẽ không chết,” Linh nói, giọng cô ta lạnh lùng như băng. “Anh sẽ sống để đối mặt với công lý và hệ thống mà anh đã phục vụ.”

Linh trói Hùng bằng dây cáp nhựa, cố định hắn vào một cột đá nứt nẻ. Cô ta lấy lại chiếc bật lửa Tán Cư và hai chiếc chìa khóa còn lại từ túi hắn.

"Anh sẽ được tìm thấy. Nhưng trước đó, anh sẽ trả lời những câu hỏi của tôi."

Linh không cần Hộp Đen nữa. Nhiệm vụ đã hoàn thành. Cô ta phóng nhanh khỏi Phòng Nghi Lễ, bỏ mặc Hùng đang gào thét trong làn khói lưu huỳnh.

2. Nhật Phong Thao Túng Từ Bên Trong

Tại đồn cảnh sát Hải Cảng, Nhật Phong ngồi trong phòng giam, nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát liên tục hú vang—dấu hiệu cho thấy sự hỗn loạn ở Tháp Đá và Sông Xanh đã lan đến.

Anh biết Linh đang mạo hiểm mọi thứ cho anh. Giờ là lúc anh phải tự cứu mình.

Nhật Phong gọi một cảnh sát trực ban thô lỗ đến song sắt. “Tôi cần gọi luật sư. Theo luật, tôi có quyền.”

Người cảnh sát cười khẩy. “Luật ở Hải Cảng này là do Thanh tra Hùng quyết định.”

“Vậy thì gọi cho anh ta đi. Hùng đang bị thương và đang bị trói ở Tháp Đá. Anh ta sẽ không đến được đâu.”

Người cảnh sát giật mình. Nhật Phong sử dụng thông tin anh vừa suy luận (từ tiếng còi xe và sự vắng mặt của Hùng) để gây hoang mang.

“Tháp Đá đang sụp đổ. Anh có biết Nguyễn Hữu Đức là ai không? Luật sư của anh ta sẽ đổ mọi tội lỗi lên đầu Hùng. Và khi Hùng mất quyền, người nào giữ chìa khóa văn phòng Hùng sẽ là người có quyền lực nhất.” Nhật Phong thầm hy vọng Linh đã nói dối Hùng về chiếc chìa khóa.

Người cảnh sát do dự. Lòng trung thành của họ với Hùng dựa trên quyền lực. Nếu Hùng sụp đổ, họ sẽ cần một người lãnh đạo mới.

Nhật Phong nhấn mạnh: “Tôi biết toàn bộ bằng chứng. Tôi có thể bảo vệ anh. Hãy thả tôi ra, và tôi sẽ đưa anh đến nơi Hùng đang trốn, nơi anh có thể tìm thấy Bản Án Tài Sản đã bị Hùng đánh cắp.”

Sự hoảng loạn và lòng tham đã thắng. Người cảnh sát mở khóa còng tay và cửa phòng giam cho Nhật Phong.

“Đừng hòng chạy trốn,” người cảnh sát nói, nhưng anh ta đã trao cho Nhật Phong một khẩu súng ngắn cũ kỹ. “Đưa tôi đến chỗ Hùng.”

Nhật Phong dẫn người cảnh sát đó đến văn phòng của Hùng. Khi họ đang lục lọi hồ sơ, điện thoại của Hùng trên bàn đổ chuông.

“Là Nguyễn Hữu Đức gọi,” Nhật Phong thì thào. “Bắt máy đi.”

Người cảnh sát nhấc máy. Nhật Phong nghe rõ tiếng Nguyễn Hữu Đức lạnh lùng: “Tôi đã thấy Linh gửi bằng chứng. Mày không đủ khả năng, Hùng. Mày đã bị thay thế. Hãy đưa Bản Án Tài Sản và chiếc chìa khóa cho Hữu An. Vụ này đã kết thúc.”

Nguyễn Hữu Đức đã cắt đứt quan hệ. Hắn đã đổ mọi tội lỗi lên Hùng.

“Anh thấy chưa?” Nhật Phong nói với người cảnh sát. “Anh đã bị phản bội. Hùng là kẻ hy sinh. Hãy giúp tôi liên lạc với Duy—Duy là người duy nhất có bằng chứng để bảo vệ chúng ta.”

Nhật Phong đã thoát khỏi phòng giam và giành được một đồng minh mới—một cảnh sát địa phương vừa bị hệ thống phản bội.

3. Cuộc Đua Đến Bình Minh Của Duy

Tại Thành phố S, Duy đang vật lộn với tệp dữ liệu vừa nhận được từ Linh. Hộp Đen không chỉ là một cuốn sổ ghi chép, mà là một ổ đĩa cứng mã hóa chứa hàng ngàn giao dịch ngân hàng, hợp đồng mua bán đất, và các đoạn ghi âm cuộc gọi.

“Đây không chỉ là tham nhũng. Đây là một đế chế,” Duy lẩm bẩm.

Cậu nhận thấy các giao dịch của Quỹ Bảo trợ Di tích Tháp Đá đã chuyển nhượng toàn bộ tài sản cho một tổ chức ở nước ngoài chỉ vài giờ trước. Đó là đòn cuối cùng của Nguyễn Hữu Đức.

Đúng lúc đó, cửa phòng trọ của Duy bị phá tung.

Hai người đàn ông mặc vest đen, đeo kính râm, xông vào. Họ là các nhân viên an ninh mạng của Nguyễn Hữu Đức, được phái đi để phong tỏa bất kỳ lỗ hổng nào.

“Nguyễn Duy. Giao lại ổ đĩa cứng,” một tên nói bằng giọng trầm lạnh.

Duy không có thời gian để chiến đấu. Cậu biết rằng nếu những tệp này bị mất, mọi thứ sẽ trở về con số không.

Cậu đã chuẩn bị một chiến lược phòng thủ cuối cùng: Cậu đã sao chép toàn bộ tệp dữ liệu vào một máy chủ ẩn danh và hẹn giờ đăng tải lên một blog công khai vào lúc 6:00 sáng—thời điểm mọi người thức dậy.

Duy nhanh chóng dùng chai nước xịt vào ổ đĩa cứng gốc để làm đoản mạch, sau đó ném nó về phía hai tên vệ sĩ, tạo sự phân tâm.

Trong lúc hai tên đó đang loay hoay với ổ đĩa cứng, Duy lao ra cửa sau, bỏ lại máy tính xách tay và mọi thứ. Cậu chạy bán sống bán chết ra đường phố, biết rằng hắn ta chỉ còn vài phút trước khi bình minh.

Mục tiêu của Duy: Tìm một quán cà phê internet hoặc một nơi an toàn để xác nhận tệp đã được tải lên thành công.

4. Lời Mời Đến Lâu Đài Ánh Sáng

Linh và Nhật Phong gặp lại nhau ở bến tàu cũ kỹ, cách Thị trấn Hải Cảng mười cây số. Nhật Phong đã mặc lại áo khoác và vết thương được băng bó sơ sài. Linh mệt mỏi nhưng ánh mắt cô ta sắc lạnh hơn bao giờ hết.

“Nguyễn Hữu Đức đã rời Thành phố S,” Linh nói, tay siết chặt ba chiếc chìa khóa trên cổ. “Hắn ta đã kích hoạt toàn bộ hệ thống để xóa sạch dấu vết. Duy đã gặp rắc rối.”

“Duy đã gửi đi bằng chứng. Chúng ta chỉ cần tin vào cậu ấy,” Nhật Phong nói. “Anh đã thoát khỏi Hùng. Giờ chúng ta phải đối mặt với Hữu Đức. Anh ta ở đâu?”

“Hắn đang đợi chúng ta,” Linh đưa cho Nhật Phong một tờ giấy nhăn nheo mà cô đã tìm thấy trong túi Hùng.

Đó là một tấm thiệp mời viết tay, in bằng mực vàng trên nền đen, mang biểu tượng Tán Cư.

“Linh và Phong, các người đã đi được đến bước cuối cùng. Hãy đến Lâu Đài Ánh Sáng vào lúc Bình Minh. Hoặc chấp nhận sự thật bị chôn vùi vĩnh viễn.”

Lâu Đài Ánh Sáng. Đó là dinh thự cũ của Trần Thị Nguyên, bà cố của Linh và người sáng lập Tán Cư. Đó là một khu biệt thự tráng lệ, được xây dựng trên một vách đá nhìn ra đại dương, cách Thị trấn Hải Cảng không xa, nơi quyền lực và sự giàu có của gia tộc bắt đầu.

“Hắn muốn gì?” Nhật Phong hỏi.

“Hắn muốn Bản Án Tài Sản đã được niêm phong. Hắn muốn ba chiếc chìa khóa của tôi để chứng minh rằng hắn là người thừa kế hợp pháp của Dư Âm Của Tháp Đá,” Linh trả lời.

“Và nếu chúng ta không đến?”

“Hắn sẽ công bố rằng Nhật Phong là kẻ giết người hàng loạt, và tôi là người giúp sức. Bản Án Tài Sản giả mạo mà Hùng đã niêm phong sẽ là bằng chứng cuối cùng.”

Nhật Phong nhìn đồng hồ. 5:30 sáng. Chỉ còn 30 phút nữa là bình minh và thời điểm Duy hẹn công bố sự thật.

5. Cuộc Đối Đầu Ở Bình Minh

Khi Nhật Phong và Linh lái xe đến Lâu Đài Ánh Sáng, họ nhìn thấy nó: Một tòa nhà đá cẩm thạch trắng, sừng sững trên vách đá, đối lập hoàn toàn với sự u ám của Tháp Đá.

Nguyễn Hữu Đức đang đứng trên sân thượng, tay cầm một tập tài liệu—chính là Bản Án Tài Sản đã niêm phong, tài liệu cuối cùng hắn cần để hoàn tất thủ tục.

Hắn không đơn độc. Bên cạnh hắn là một người phụ nữ trẻ, có vẻ ngoài sắc sảo và thanh lịch.

“Chào mừng, Linh, và Nhà báo Nhật Phong,” Nguyễn Hữu Đức nói, giọng hắn đầy mỉa mai. “Các người đã chiến đấu quả cảm. Nhưng các người không thể chiến thắng được hệ thống và quá khứ.”

Nhật Phong và Linh tiến đến gần.

“Nguyễn Hữu Đức. Chúng tôi đã có bằng chứng về mọi giao dịch, mọi tội ác của anh,” Nhật Phong nói.

Đức cười lớn. “Bằng chứng? Anh có gì trong tay, Nhật Phong? Một chiếc còng tay và một vết thương?”

“Chúng tôi có sự thật. Duy đang công bố nó.”

Nguyễn Hữu Đức lắc đầu, thản nhiên rút ra một chiếc điện thoại. “Anh nghĩ hệ thống máy tính của tôi lại yếu kém như vậy sao? Duy đã bị vô hiệu hóa. Các tệp của Linh đã bị xóa khỏi mạng lưới chỉ vài giây sau khi được gửi đi.”

Nhật Phong cảm thấy lạnh toát. Đức đã đi trước họ một bước.

“Chỉ còn lại Bản Án Tài Sản này, Linh,” Đức nói. “Chỉ cần ba chiếc chìa khóa của cô, tôi sẽ là người thừa kế hợp pháp của mỏ khoáng sản, và cái chết của mẹ cô sẽ chỉ là một tai nạn.”

Linh bước tới, dũng cảm. Cô tháo chuỗi chìa khóa trên cổ.

“Được thôi, Đức. Tôi sẽ cho anh ba chiếc chìa khóa này. Nhưng đổi lại, anh phải công bố sự thật về vụ thảm sát 1995,” Linh yêu cầu.

Nguyễn Hữu Đức cười một cách ma quỷ. “Sự thật? Sự thật là một công cụ của người chiến thắng. Tôi sẽ là người viết lại sự thật.”

Hắn ta giật lấy chuỗi chìa khóa từ tay Linh. Hắn đã có cả Bản Án Tài Sản và Ba Chiếc Chìa Khóa. Đức đã thắng.

“Mọi chuyện đã kết thúc,” Đức tuyên bố.

Đúng lúc đó, mặt trời mọc, chiếu những tia sáng đầu tiên rực rỡ vào Lâu Đài Ánh Sáng.

Và khi tia sáng đầu tiên chạm vào Bản Án Tài Sản, một điều kinh hoàng xảy ra.

Tập tài liệu trên tay Đức bắt đầu bốc khói và tan rã.

“Cái gì?” Đức gào lên.

Nhật Phong nhận ra ngay: Mực vô hình.

“Bản Án Tài Sản này là giả,” Nhật Phong nói. “Nguyễn Hữu đã làm giả nó để lừa Thanh tra Hùng, và Hùng đã dùng nó để lừa anh, Đức. Bản Án Tài Sản thực sự đã bị Linh tiêu hủy ở Sông Xanh cùng với Nguyễn Hữu.”

Nguyễn Hữu Đức nhận ra sự thật kinh hoàng: Hắn đã dựa vào một tờ giấy rác.

Trong cơn thịnh nộ, Đức rút ra một con dao găm nghi lễ và lao về phía Linh.

Nhưng đúng lúc đó, chiếc điện thoại của Linh đổ chuông. Là Duy.

“Phong! Linh! Tôi đã vượt qua tường lửa! Tất cả đã được công bố!”

Duy đã làm đúng như Nhật Phong dự đoán: Cậu ta không chỉ tải tệp lên, mà còn công bố bằng chứng lên hàng trăm máy chủ ẩn danh, ngay tại khoảnh khắc mặt trời mọc.

Nguyễn Hữu Đức dừng lại, ánh mắt hắn chuyển từ Linh sang điện thoại.

“Không thể nào!”

Trò chơi đã kết thúc. Công lý đã chiến thắng quyền lực, không phải bằng súng đạn, mà bằng sự thật được công bố.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×