1. Lối Vào Của Sự Thật
Đúng 1 giờ sáng. Thị trấn Hải Cảng chìm trong sự tĩnh lặng tuyệt đối. Sương mù cuộn đặc như một chiếc áo choàng trắng khổng lồ, bao phủ ngọn đồi nơi Tháp Đá ngự trị. Nhật Phong đứng đợi Linh ở bìa rừng, cách cổng chính bệnh viện khoảng năm trăm mét. Chiếc Mustang của anh đậu khuất trong rặng cây keo lá tràm dày đặc.
Linh xuất hiện như một bóng ma, không tiếng động. Cô ta mặc trang phục đen, gọn gàng, mang theo một chiếc ba lô nhỏ và hai chiếc đèn pin LED cực mạnh, trái ngược hoàn toàn với chiếc đèn pin cũ kỹ của người bảo vệ.
“Anh đã sẵn sàng chưa?” Linh hỏi, giọng cô ta thì thầm, gần như hòa vào tiếng gió biển.
“Tôi sẵn sàng. Cô chắc chắn về lối vào này chứ?” Nhật Phong đáp.
“Nó nằm ở khu nhà thờ cũ, nơi Tháp Đá được xây dựng trên nền móng. Người ta nói, trước khi nó là khu điều dưỡng, nó là một nhà thờ bị bỏ hoang, một nơi mà những người sáng lập dùng để thực hiện các nghi lễ riêng,” Linh giải thích, dẫn anh đi theo một con đường mòn phủ đầy lá mục.
Họ đi khoảng mười phút thì đến một bức tường đá đổ nát, nằm ở phía sau khu nhà bếp cũ. Linh chỉ vào một phiến đá lớn bị dây leo che phủ, trông không khác gì một phần của bức tường.
“Thứ này đã được thiết kế để không bao giờ bị phát hiện,” Linh nói. Cô ta lấy ra một chiếc chìa khóa kim loại hình chữ T cũ kỹ, đen sạm. “Tôi đã tìm thấy nó trong hồ sơ lưu trữ của thư viện về ‘Kiến trúc thuộc địa’.”
Cô ta tra chìa khóa vào một khe hở nhỏ, gần như vô hình, trên phiến đá. Một tiếng cạch trầm đục vang lên, rồi phiến đá nặng nề từ từ trượt sang một bên, để lộ ra một lỗ hổng tối đen, hẹp và sâu hun hút.
Mùi hôi thối nồng nặc, ẩm mốc, và mùi đất mục xông lên. Mùi này khác hẳn mùi máu tươi trong phòng thí nghiệm. Đây là mùi của sự mục nát theo thời gian, của những điều bị chôn vùi.
“Đừng lo lắng, anh Phong. Đây là đường hầm thoát hiểm của các linh mục và các lãnh đạo,” Linh nói, dường như cô ta đã đoán được sự chần chừ của anh.
Nhật Phong thắp sáng đèn pin. Phía dưới là một cầu thang xoắn ốc bằng đá xám, ẩm ướt, dốc đứng và trơn trượt. Anh cảm thấy một sự lạnh lẽo khó tả từ vực sâu tối tăm đang vẫy gọi.
“Cô đi trước,” Nhật Phong nói. Anh muốn giữ cô ta trong tầm mắt.
Linh không phản đối. Cô ta bật đèn pin, ánh sáng trắng mạnh mẽ của nó xuyên thủng bóng tối, và cô bắt đầu bước xuống, bước chân dứt khoát và không hề run sợ.
“Cẩn thận,” Nhật Phong cảnh báo.
“Căn hầm này đã không được mở ra từ năm 1995. Hoặc ít nhất, là cho đến khi Kẻ Bắt Chước quyết định sử dụng nó.”
Câu nói đó khiến sống lưng Nhật Phong lạnh toát. Nếu Kẻ Bắt Chước biết lối vào này, và biết họ đang tìm kiếm gì, hắn có thể đã đặt bẫy.
2. Mê Cung Dưới Lòng Đất
Đường hầm sâu hơn anh nghĩ. Sau khoảng trăm bậc thang xoắn ốc, họ dừng lại ở một hành lang lát đá tảng rộng hơn, chạy dài vào lòng đất. Không khí đặc quánh, khó thở, và có tiếng nước nhỏ giọt đều đặn vọng lại từ một nơi vô định.
“Nơi này là mê cung,” Linh thì thầm. “Theo bản đồ cũ, nó kết nối khu nhà thờ với Tháp Chuông chính, và các khu cách ly riêng biệt. Mục đích là để họ có thể di chuyển những người ‘đặc biệt’ một cách bí mật.”
Nhật Phong nhìn lên trần hầm. Nó được xây bằng đá và vữa, rất chắc chắn. Anh chiếu đèn pin vào các bức tường. Thay vì rêu mốc, anh thấy những dấu vết màu đỏ tía mờ nhạt.
“Tán Cư. Biểu tượng đó,” Nhật Phong nói. “Họ đã vẽ nó ngay cả trong căn hầm này.”
“Đúng vậy. Nó giống như một chỉ dẫn tâm linh. Họ tin rằng, hành trình xuống lòng đất là hành trình đi vào cõi vô thường, nơi linh hồn được giải thoát khỏi vật chất,” Linh giải thích, cô ta có vẻ thích thú một cách kỳ lạ với những chi tiết này.
Họ đi qua một vài cánh cửa gỗ sồi đã mục nát. Qua một cánh cửa, đèn pin chiếu sáng một căn phòng nhỏ, nơi có những dụng cụ y tế cũ kỹ, bị gỉ sét và phủ đầy mạng nhện.
“Phòng khám bí mật,” Nhật Phong nhận định. “Nơi Bác sĩ T. tiêm ‘Phương thuốc Lãng quên’ cho bệnh nhân.”
Anh bước vào. Trên một cái bàn đá lạnh lẽo, anh tìm thấy một lọ thủy tinh nhỏ, đã rỗng, bên ngoài có nhãn chữ Latin mờ ảo: Aqua Tenebrae (Nước Bóng Tối).
“Nước Bóng Tối,” Linh lặp lại. “Thuốc gây ảo giác mà y tá Lan Chi nhắc đến. Nó không chỉ là chất kích thích thông thường. Nó được pha trộn với một số hợp chất độc hại, tạo ra ảo ảnh chân thực và cực kỳ mạnh mẽ, khiến nạn nhân tin rằng họ đang thực hiện nghi lễ Giải thoát.”
“Và Kẻ Bắt Chước có thể đang sử dụng lại nó,” Nhật Phong nói, giọng anh trầm xuống. “Hắn không cần phải là ma quỷ. Hắn chỉ cần lợi dụng sự kinh hoàng của quá khứ và các chất hóa học để tạo ra hiệu ứng lời nguyền.”
Khi họ đi sâu hơn, Nhật Phong bắt đầu cảm thấy khó chịu. Không khí trở nên lạnh hơn, và tiếng nước nhỏ giọt dường như đã biến thành tiếng thì thầm. Anh lắc đầu. Là áp lực tâm lý. Là tự ám thị.
Nhưng rồi, một điều gì đó xảy ra.
Ánh đèn pin của Linh bỗng nhiên chớp tắt, rồi bật sáng trở lại. Trong khoảng khắc đèn tắt, Nhật Phong thấy rõ ràng một bóng đen lướt qua cuối hành lang, một bóng hình cao gầy, không rõ mặt.
“Cô thấy không?” Nhật Phong giữ chặt cánh tay Linh.
Linh giữ im lặng một lúc, ánh mắt cô ta quét về phía cuối hành lang. “Thấy gì, anh Phong?”
“Một bóng người. Ngay cuối hành lang.”
Linh lắc đầu, vẻ mặt điềm tĩnh. “Có thể là phản xạ của ánh sáng yếu ớt lên độ ẩm. Hoặc… là những ‘dư âm’ mà chúng ta đang tìm kiếm. Đừng để nó làm anh phân tâm.”
Thái độ bình thản của Linh khiến Nhật Phong vừa cảm thấy nhẹ nhõm, vừa cảm thấy khó chịu. Cô ta dường như đã quá quen với những chuyện siêu nhiên này.
3. Tháp Chuông và Tài Liệu Mật
Họ đến một ngã ba. Một con đường dẫn lên, có lẽ là lên Tháp Chuông chính, và một con đường dẫn xuống, có vẻ sâu hơn, dốc hơn.
“Theo nhật ký của Lan Chi, tài liệu được cất giấu dưới nền Tháp Chuông. Nền móng phải rất sâu,” Nhật Phong nói, chọn đường đi lên.
Họ leo lên một cầu thang thẳng đứng, không có lan can, dẫn đến một căn phòng lớn, nằm ngay dưới nền móng đá của Tháp Chuông. Căn phòng này rộng hơn bất kỳ nơi nào họ đã thấy trong hầm. Ở trung tâm là một bệ đá cổ, trông giống như một bàn thờ hoặc một bệ kê sách.
“Đây là nơi họ thực hiện ‘Đại lễ Thanh Tẩy’,” Linh thì thầm, ánh mắt cô ta đầy vẻ kính sợ.
Không khí ở đây khô hơn, nhưng lại có mùi lưu huỳnh nồng nặc hơn. Trên các bức tường, biểu tượng Tán Cư được khắc sâu vào đá, không phải sơn.
Nhật Phong di chuyển bệ đá. Nó rất nặng, nhưng với sự giúp sức của Linh, họ lật được nó sang một bên. Bên dưới là một chiếc hộp kim loại cũ kỹ, được niêm phong bằng sáp và một con dấu khắc hình chữ N và T lồng vào nhau.
“Hộp bảo mật của hai gia tộc,” Linh thốt lên.
Nhật Phong dùng chiếc búa nhỏ mang theo để cậy nắp hộp. Tiếng kim loại vang vọng khắp căn phòng, tạo ra một tiếng động chói tai và khủng khiếp trong sự tĩnh lặng dưới lòng đất.
Bên trong hộp, có một chồng tài liệu cũ kỹ, bị mốc. Nhật Phong cẩn thận nhấc chúng ra.
“Đây rồi,” anh nói, run rẩy.
Anh tìm thấy một bản di chúc và một bản đồ chi tiết. Bản Đồ Tháp Đá.
Bản đồ cho thấy khu đất không chỉ là một khu điều dưỡng. Nó còn che giấu một mỏ khoáng sản hiếm ở phía Tây Nam, ngay dưới khu vực các bệnh nhân bị cách ly nặng.
Và quan trọng hơn: Bản Án Tài Sản.
Đó là một thỏa thuận bí mật giữa các thành viên chủ chốt của gia tộc N.N và T.T, ký vào năm 1995.
Nội dung chính của Bản Án Tài Sản (Tóm tắt): Do sự phức tạp về pháp lý trong việc khai thác mỏ khoáng sản dưới Tháp Đá, cần phải “thanh lọc” tất cả các cổ đông nhỏ, nhân chứng, và những thành viên gia tộc có nguy cơ tiết lộ thông tin. Tháp Đá sẽ được sử dụng làm nơi thực hiện “sự kiện thanh lọc” dưới vỏ bọc một cuộc cuồng loạn tâm thần. Sau khi sự kiện kết thúc, hai gia tộc N.N và T.T sẽ trở thành người thừa kế hợp pháp duy nhất của khu đất và mỏ khoáng sản.
“Thanh lọc,” Nhật Phong nghiến răng. “Họ không điên. Họ bị giết. Bác sĩ T. và các cổ đông đã dàn dựng vụ thảm sát 1995. Họ đã dùng chất độc gây ảo giác để biến cái chết thành một nghi lễ, che đậy cho sự thèm khát tài sản.”
“Cao Thanh là công nhân khảo sát địa chất,” Linh thì thầm. “Anh ta đã phát hiện ra mỏ khoáng sản này khi khoan thăm dò. Kẻ Bắt Chước giết anh ta để bảo vệ bí mật này.”
Nhật Phong nhìn Linh. “Và Kẻ Bắt Chước là người thừa kế hiện tại, hoặc là người được ủy thác bởi hai gia tộc đó.”
“Đúng vậy. Hắn đang tiếp tục công việc của thế hệ trước.”
4. Bẫy Của Kẻ Bắt Chước
Ngay lúc này, một tiếng động kinh hoàng vang lên.
ẦM!
Một phần trần hầm, ngay trên lối đi mà họ vừa bước vào, sụp đổ. Bụi đá và đất cát bay mù mịt, lấp kín lối ra. Họ đã bị mắc kẹt.
“Bẫy!” Nhật Phong hét lên. Anh kéo Linh lùi lại phía bệ đá.
“Ai đó biết chúng ta ở đây!” Linh giọng run rẩy, lần đầu tiên Nhật Phong thấy cô ta mất đi sự bình tĩnh.
Nhật Phong nhanh chóng kiểm tra khu vực. Vụ sập không phải là ngẫu nhiên. Nó đã được tính toán.
“Chiếc ổ khóa mới mà tôi phá trong phòng thí nghiệm,” Nhật Phong nói. “Hắn không phải khóa phòng thí nghiệm lại để giấu xác. Hắn khóa lại để biết khi nào có người đột nhập. Hắn đã theo dõi chúng ta từ lúc đó!”
Cùng lúc đó, một điều kinh hoàng hơn xảy ra.
Từ phía hành lang sụp đổ, một luồng khói màu vàng nhạt bắt đầu cuộn vào phòng. Nó không phải là bụi. Đó là khí độc.
Mùi lưu huỳnh nồng nặc, nhưng lần này mạnh gấp bội, khiến Nhật Phong cảm thấy chóng mặt ngay lập tức.
“Nước Bóng Tối… Dạng khí!” Linh hét lên. Cô ta vội vàng lấy ra hai chiếc khẩu trang loại dùng cho công nghiệp từ ba lô.
“Đeo vào! Hắn đang dùng chất gây ảo giác!”
Nhật Phong đeo khẩu trang. Ngay cả khi đã đeo, anh vẫn cảm thấy đầu óc quay cuồng. Khí độc này không chỉ làm khó thở; nó đang tấn công thẳng vào hệ thần kinh.
Trong làn khói vàng, một cái bóng cao lớn, mờ ảo xuất hiện.
“Giải thoát…” Giọng nói ghê rợn, khô khốc, như thể được khuếch đại bởi căn hầm vang vọng. “Các người đã tìm thấy sự thật. Giờ thì hãy tận hưởng sự thanh tẩy cuối cùng.”
Nhật Phong không còn thấy đó là bóng đen lướt qua nữa. Đó là một người đàn ông, mặc quần áo rộng thùng thình, có một khuôn mặt bị che kín bởi một chiếc mặt nạ da màu xám.
Kẻ Bắt Chước.
Hắn không bước vào, chỉ đứng ở phía xa, trong làn khói độc. Hắn ném một vật gì đó xuống đất. Đó là một chiếc máy ghi âm cũ kỹ.
Cạch… cạch… cạch…
Tiếng gõ mật mã lại vang lên, nhưng lần này nhanh và điên cuồng hơn. Sau đó là tiếng rên rỉ yếu ớt của Lan Chi: “Họ đang đào lên… Chúng ta phải trả giá.”
5. Thoát Thân và Sự Nghi Ngờ Lớn Nhất
“Chúng ta phải đi! Có lối thoát nào khác không?” Nhật Phong nắm chặt khẩu trang.
Linh chỉ vào một khe hẹp phía sau bệ đá. “Đây là lối thoát hiểm thứ cấp. Nó dẫn đến khu nhà bếp cũ, nhưng nó quá hẹp.”
Họ không còn lựa chọn nào. Nhật Phong nhét Bản Án Tài Sản và bản đồ vào túi.
“Cô đi trước!”
Linh trườn người vào khe hẹp. Nhật Phong, mặc dù cao lớn hơn, cũng phải cố gắng dùng lực đẩy cơ thể qua.
Khi anh đang vật lộn, bị mắc kẹt nửa chừng, anh nhìn lại. Khói vàng đã gần như bao trùm căn phòng. Kẻ Bắt Chước vẫn đứng đó, bất động, như một vị thần chết đang chờ đợi.
Và rồi, Nhật Phong thấy rõ ràng một điều, một chi tiết nhỏ bé nhưng khủng khiếp:
Trên chiếc mặt nạ da của Kẻ Bắt Chước, có một hình khắc nhỏ, tinh tế, giống hệt chiếc chìa khóa hình chữ T mà Linh đã sử dụng để mở cửa hầm.
Hắn không phải là kẻ bắt chước thông thường. Hắn là người sở hữu bí mật của căn hầm này. Hắn là người thừa kế của nó.
Khi Nhật Phong cuối cùng cũng thoát ra khỏi khe hẹp, anh thở dốc, nằm vật xuống sàn hầm ẩm ướt, thoát khỏi làn khói độc.
Họ đã ra khỏi căn hầm qua một đường ống dẫn nước cũ. Khi họ leo lên được mặt đất, mặt trời đã bắt đầu mọc, rọi ánh sáng xám xịt của bình minh lên Thị trấn Hải Cảng.
Linh giúp anh đứng dậy. Khuôn mặt cô ta bình tĩnh trở lại một cách đáng kinh ngạc.
“Chúng ta có được bằng chứng rồi,” Linh nói.
“Đúng vậy,” Nhật Phong đáp, giọng anh khàn khàn. Anh nhìn chằm chằm vào Linh. “Nhưng có một điều tôi không hiểu, Linh. Sao cô lại có chiếc chìa khóa hình chữ T hoàn hảo đó? Và tại sao chiếc chìa khóa lại được khắc trên mặt nạ của Kẻ Bắt Chước?”
Linh nhìn anh, đôi mắt cô ta vẫn lạnh lùng và sâu thẳm. Cô ta không trả lời câu hỏi của anh.
“Chúng ta đã có ‘Bản Án Tài Sản’, Nhật Phong. Chúng ta đã chứng minh được tội ác. Bây giờ, chúng ta phải đi tìm người cuối cùng còn sống của gia tộc N.N. hoặc T.T., người đang điều hành Quỹ Bảo trợ. Hắn sẽ là Kẻ Bắt Chước.”
Nhật Phong biết Linh đang cố gắng lái câu chuyện đi. Anh nắm chặt Bản Án Tài Sản trong tay. Anh đã có bằng chứng về tội ác. Nhưng anh lại bị mắc kẹt giữa hai sự thật: một là tội ác của quá khứ, hai là sự nguy hiểm của Linh trong hiện tại.
Mối nghi ngờ lớn nhất đã nảy sinh trong tâm trí Nhật Phong: Linh có phải là đồng minh của anh, hay cô ta chính là Sứ Giả, người đang dẫn anh đi sâu hơn vào mê cung chết chóc, để rồi biến anh thành nạn nhân tiếp theo của Dư Âm Của Tháp Đá?