dư âm của tháp đá

Chương 4: Mạng Lưới Quyền Lực và Sự Thật Của Linh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Bản Án Trên Bàn Ăn

Sáu giờ sáng. Nhật Phong và Linh trở về thị trấn, mỗi người theo một hướng. Nhật Phong lái xe thẳng đến một nhà nghỉ tồi tàn, khóa cửa và trải Bản Án Tài Sản lên bàn.

Tài liệu này không chỉ là chứng cứ, mà còn là bản đồ của cả một mạng lưới tội ác kéo dài ba mươi năm. Hai cái tên liên tục xuất hiện: Nguyễn Vĩnh Ninh (Gia tộc N.N.) và Trần Minh Tấn (Gia tộc T.T.). Họ là những người đã ký Bản Án, chính thức dàn dựng vụ thảm sát để chiếm đoạt khu mỏ khoáng sản hiếm.

Nhật Phong biết anh không thể trình tài liệu này cho Thanh tra Hùng. Hùng, với thái độ mệt mỏi và sự thờ ơ rõ ràng, có vẻ như đã bị thế lực nào đó kiểm soát hoặc đơn giản là không muốn dây vào.

Anh gọi điện cho một người bạn cũ, hiện là phóng viên pháp lý cấp cao ở thành phố, tên là Duy.

“Duy, cậu phải làm một việc cho tôi. Kiểm tra tất cả các công ty con của Tập đoàn Sông Xanh, đặc biệt là những công ty liên quan đến khảo sát địa chất và bảo tồn di tích. Tìm người đứng đầu hiện tại của Quỹ Bảo trợ Di tích Tháp Đá—tên thật, địa chỉ, và bất kỳ biệt danh nào.”

“Cậu lại dính vào Tháp Đá nữa à, Phong? Cậu biết nơi đó là bãi lầy mà,” Duy trả lời bằng một giọng ngái ngủ.

“Lần này có bằng chứng, Duy. Một thỏa thuận giết người hàng loạt để chiếm mỏ khoáng sản. Nhanh lên. Mạng của tôi đang bị đe dọa.”

Sau đó, Nhật Phong tìm đến một phòng Internet công cộng. Anh cần điều tra Linh. Cô ta nói mình là nhà nghiên cứu lịch sử làm việc cho Sông Xanh, nhưng hành động của cô ta, sự am hiểu về Tán Cư và đặc biệt là chiếc chìa khóa hình chữ T, cho thấy điều ngược lại.

Anh tìm kiếm Linh (tên đầy đủ: Trần Thị Hải Linh) trên cơ sở dữ liệu công ty Sông Xanh. Linh quả thực là một nhà nghiên cứu, nhưng hồ sơ của cô ta chỉ mới được tạo ra hai tháng trước, ngay khi Sông Xanh bắt đầu dự án khảo sát lại khu đất.

Anh kiểm tra tên Linh trong danh sách các thành viên gia tộc Trần (T.T.) bị ‘thanh lọc’ năm 1995. Không có ai tên Trần Thị Hải Linh.

Nhưng rồi, một chi tiết nhỏ trong hồ sơ lưu trữ của Tháp Đá mà anh đã chụp lại được trong Chương 1 chợt lóe lên. Một bệnh nhân bị cách ly nặng, được đưa vào năm 1993, có tên là Trần Thị Hạ. Trần Thị Hạ là em gái của Trần Minh Tấn.

Nếu Linh là con cháu của gia tộc T.T., cô ta là con của ai?

2. Lời Nói Dối Dưới Lớp Bụi

Đang lúc Nhật Phong phân tích mớ thông tin phức tạp, điện thoại anh reo. Là Linh.

“Anh Phong, Thanh tra Hùng đang tìm anh. Anh ta nói rằng thi thể công nhân Cao Thanh đã bị ‘mất tích’ khỏi nhà xác tỉnh. Có vẻ như ai đó đang cố gắng xóa dấu vết.”

Nghe có vẻ hợp lý, nhưng Nhật Phong không còn tin cô ta nữa. “Cảm ơn cô đã báo tin. Cô đang ở đâu?”

“Tôi đang trên đường đến Tháp Đá. Tôi cần kiểm tra xem họ có để lại manh mối nào khác trong phòng thí nghiệm không.”

“Đừng đi một mình,” Nhật Phong nói. “Gặp tôi ở đồn cảnh sát. Chúng ta cần nộp Bản Án Tài Sản cho Hùng ngay bây giờ, dù hắn có tin hay không.”

“Không,” Linh đáp ngay lập tức, giọng cô ta trở nên sắc lạnh. “Anh không thể tin cảnh sát địa phương. Chúng ta phải tìm ra người thừa kế trước khi hắn tẩu tán hết tài sản. Tôi đã đặt một phòng khách sạn cho cả hai. Gửi tài liệu qua email cho tôi, rồi chúng ta sẽ lên kế hoạch.”

Nhật Phong cười khẩy. “Tôi không gửi tài liệu cho người tôi không tin. Đặc biệt là người biết cách dùng chìa khóa để mở lối thoát hiểm mà Kẻ Bắt Chước cũng biết.”

Đầu dây bên kia im lặng.

“Chiếc chìa khóa hình chữ T,” Nhật Phong tiếp tục, giữ giọng lạnh lùng. “Nó được khắc trên mặt nạ của Kẻ Bắt Chước. Hắn là người thừa kế. Mà cô lại sở hữu chiếc chìa khóa đó, Linh. Cô không phải là nhà nghiên cứu lịch sử. Cô là thành viên gia tộc.”

“Đúng vậy,” Linh thừa nhận. Giọng cô ta không còn thì thầm hay bí ẩn nữa. Nó trầm tĩnh, đầy quyền lực, như thể mặt nạ đã được gỡ bỏ.

“Tôi là Trần Thị Hải Linh. Cháu gái của Trần Minh Tấn. Ông ta là người đã ký Bản Án Tài Sản.”

Nhật Phong cảm thấy tim mình như thắt lại. “Vậy cô là cháu của kẻ giết người?”

“Hay là cháu của nạn nhân, anh Phong?” Linh thở dài, một tiếng thở dài mệt mỏi và cay đắng. “Gia tộc T.T. có hai nhánh. Nhánh của ông tôi, Trần Minh Tấn, là những kẻ tham lam đã giết người. Nhánh của mẹ tôi, Trần Thị Hạ, là những nạn nhân bị chính anh trai ruột mình thanh lọc vì biết về mỏ khoáng sản. Tôi đến đây để tìm Bản Án Tài Sản, để trả thù cho mẹ và giành lại quyền thừa kế hợp pháp của mình. Kẻ Bắt Chước chính là người thừa kế duy nhất còn lại của nhánh Tấn—chính là Trần Thanh, con trai của Trần Minh Tấn, kẻ đang điều hành Quỹ Bảo trợ.”

3. Mỏ Khoáng Sản: Nguồn Gốc Của Lời Nguyền

Linh đã tiết lộ danh tính của mình. Mặc dù vẫn khó tin, nhưng câu chuyện của cô ta khớp với Bản Án Tài Sản.

“Trần Thanh,” Nhật Phong lặp lại cái tên. “Kẻ đứng sau Quỹ Bảo trợ, và Kẻ Bắt Chước. Hắn đã theo dõi chúng ta từ lúc đầu.”

“Và hắn đang cố gắng làm một nghi lễ thứ hai,” Linh nói gấp gáp. “Nghi lễ Tán Cư thứ hai. Mục đích của hắn không chỉ là dọa chúng ta. Hắn cần phải thanh lọc khu vực mỏ khoáng sản một lần nữa để bắt đầu khai thác hợp pháp. Theo Bản Đồ Tháp Đá, mỏ khoáng sản nằm ngay dưới khu cách ly cũ, nơi có một đường hầm lớn dẫn xuống.”

“Khu Tây,” Nhật Phong nhớ lại, nơi y tá Lan Chi nói có mùi lưu huỳnh nồng nặc.

Linh tiếp tục: “Trần Thanh sẽ làm một điều mà ông nội hắn chưa từng làm: hắn sẽ tìm ra những gì Lan Chi đã giấu trước khi bị giết. Tôi cần anh gửi Bản Án Tài Sản cho tôi ngay lập tức. Tôi sẽ dùng nó để lật đổ Trần Thanh. Tôi không thể làm gì nếu không có nó.”

Nhật Phong nhìn chằm chằm vào Bản Án Tài Sản. Tin cô ta, hay không tin? Nếu anh gửi, và Linh là Kẻ Bắt Chước, anh sẽ giao nộp bằng chứng duy nhất của mình. Nếu anh không gửi, và Trần Thanh ra tay trước, mọi thứ sẽ tan biến.

“Tôi không gửi. Chúng ta sẽ gặp nhau,” Nhật Phong quyết định. “Tôi biết cô đang ở đâu.”

“Tôi ở bãi biển Bán Nguyệt. Nửa giờ nữa. Đến một mình. Đừng nói với bất cứ ai.”

Linh cúp máy.

Nhật Phong không đi đến bãi biển Bán Nguyệt. Anh tin Linh đang nói thật về Trần Thanh, nhưng anh không tin cô ta sẽ không phản bội anh để lấy quyền thừa kế. Anh cần một bên thứ ba. Anh gọi lại cho Duy.

“Duy, bỏ qua mọi thứ tôi nói lúc nãy. Tìm một cái tên: Trần Thanh. Con trai của Trần Minh Tấn, người đứng đầu Quỹ Bảo trợ. Anh ta ở đâu. Tôi cần địa chỉ chính xác ngay bây giờ.”

4. Cái Bẫy Của Tháp Đá

Nhật Phong rời khỏi phòng Internet. Anh cảm thấy bị theo dõi. Sự hiện diện vô hình của Kẻ Bắt Chước, hay là sự nghi ngờ dành cho Linh, đang bủa vây anh.

Khi anh bước ra, Thanh tra Hùng đang đứng đợi ngay cửa xe.

“Anh Phong. Chúng ta cần nói chuyện.” Hùng nhìn anh bằng ánh mắt không còn mệt mỏi nữa, mà là một sự cảnh báo lạnh lùng. “Anh đã quay lại Tháp Đá đêm qua. Camera an ninh đã ghi lại.”

“Tôi tìm thấy bằng chứng,” Nhật Phong đưa Bản Án Tài Sản cho Hùng. “Đây là lý do vụ thảm sát 1995 xảy ra. Nó là một âm mưu giết người để chiếm mỏ khoáng sản.”

Hùng cầm lấy tài liệu. Anh ta lật nhanh qua, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc.

“Tôi biết. Chúng tôi đã nhận được tin báo từ Tập đoàn Sông Xanh,” Hùng nói, nụ cười nhẹ nhàng của anh ta khiến Nhật Phong rùng mình.

“Anh nói gì?”

“Sông Xanh đã báo cáo với chúng tôi rằng anh đã đánh cắp ‘Tài liệu Nghiên cứu Lịch sử’ của họ. Tài liệu này là bản thảo bịa đặt để hỗ trợ cho việc tranh chấp đất đai với một bên thứ ba. Đó là một sự cố đáng tiếc, anh Phong.”

Hùng nhét Bản Án Tài Sản vào túi đồng phục.

“Anh nên rời khỏi Hải Cảng ngay bây giờ. Nếu không, tôi sẽ phải bắt giữ anh vì tội xâm nhập bất hợp pháp, phá hoại tài sản công, và đánh cắp tài liệu của Sông Xanh. Vụ án công nhân Cao Thanh sẽ được xếp vào hồ sơ ‘Tai nạn lao động’,” Hùng tuyên bố.

“Anh bị mua chuộc rồi,” Nhật Phong thì thầm, không phải vì ngạc nhiên, mà vì thất vọng.

“Tôi là người của luật pháp, anh Phong. Và luật pháp thuộc về những người có tiền mua nó.” Hùng nháy mắt, rồi quay lưng bước đi.

Nhật Phong đứng chết lặng. Kẻ Bắt Chước không chỉ là Trần Thanh. Mạng lưới này đã bám rễ sâu vào hệ thống địa phương, từ cảnh sát cho đến Quỹ Bảo trợ, tất cả đều là một phần của Dư Âm.

Anh đã mất bằng chứng. Anh đã mất niềm tin vào cảnh sát. Và Linh, dù có phải là cháu gái của nạn nhân hay không, cũng đã bỏ anh lại và đang tìm cách lấy Bản Án từ anh.

Nhật Phong rút điện thoại. Vừa lúc đó, Duy gọi lại.

“Phong, tôi tìm ra Trần Thanh rồi. Ông ta là Chủ tịch Quỹ Bảo trợ, nhưng có một điều lạ. Ông ta không ở thị trấn. Ông ta đang được điều trị đặc biệt ở bệnh viện tâm thần… ngay tại Tháp Đá.”

“Gì cơ?”

“Đúng vậy. Hai mươi bốn năm nay. Ông ta là người sống sót duy nhất của vụ thảm sát năm 1995. Ông ta là nạn nhân của chính cha mình. Trần Thanh là người cuối cùng đã được tiêm Aqua Tenebrae.”

Nhật Phong choáng váng. Kẻ Bắt Chước không phải là Trần Thanh. Trần Thanh là một nạn nhân.

Vậy, Kẻ Bắt Chước là ai? Hắn là người đang điều hành Quỹ Bảo trợ thay thế cho Trần Thanh, người đang bị giam cầm tại chính nơi xảy ra tội ác.

Và có một người duy nhất biết cách mở hầm, biết về Bản Án, và đang cố gắng đưa anh ra khỏi tầm ngắm của cảnh sát.

Nhật Phong nhìn về hướng Bãi biển Bán Nguyệt, nơi Linh đang đợi. Anh chợt nhớ lại.

“Tôi là Trần Thị Hải Linh. Cháu gái của Trần Minh Tấn.”

Cô ta không nói cô ta là cháu gái của Trần Thị Hạ (nhánh nạn nhân). Cô ta nói cô ta là cháu gái của Trần Minh Tấn (nhánh thủ phạm). Linh đã nói sự thật, nhưng sự thật đó nguy hiểm hơn cả lời nói dối.

Nhật Phong khởi động xe Mustang. Anh không đến gặp Linh, mà đến Tháp Đá. Anh phải tìm Trần Thanh—người sống sót duy nhất của năm 1995. Anh phải dùng kinh nghiệm của mình để trở thành Dư Âm thứ hai, để đối đầu với Kẻ Bắt Chước cuối cùng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×