dư âm của tháp đá

Chương 5: Lời Nguyền Của Người Sống Sót


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Hành Trình Bất Hợp Pháp Đến Khu Tây

Nhật Phong lái chiếc Mustang cũ kỹ của mình ẩn mình trong bóng đêm, tránh xa con đường chính dẫn lên Tháp Đá. Sau cuộc gặp với Thanh tra Hùng, anh biết mình không còn thời gian. Hùng đã biến vụ án thành một vụ tai nạn và tịch thu chứng cứ. Anh đã trở thành kẻ săn đuổi đơn độc, bị cả hệ thống truy nã.

Theo thông tin của Duy, Trần Thanh đang được điều trị đặc biệt tại Tháp Đá. Đó chính là Khu Cách Ly phía Tây—nơi y tá Lan Chi đã ghi lại những điều kinh hoàng nhất, nơi có mùi lưu huỳnh nồng nặc. Khu vực này, được thiết lập để ‘thanh lọc’ những nạn nhân biết quá nhiều, giờ đây lại là nơi giam giữ nhân chứng sống duy nhất.

Nhật Phong bỏ lại xe cách xa Tháp Đá, lần theo con đường rừng ẩm ướt và tối tăm. Anh mặc một chiếc áo hoodie tối màu và mang theo một chiếc đèn pin dã chiến nhỏ. Lần này, anh không có Linh bên cạnh—người đã trở thành nghi can số một của anh.

Anh đột nhập vào Tháp Đá qua cánh cửa phụ bị rỉ sét phía sau nhà bếp, nơi anh và Linh đã thoát ra từ căn hầm bí mật. Bên trong, không khí nặng nề và lạnh lẽo hơn ban ngày.

Tháp Đá không hoàn toàn bị bỏ hoang. Nó được bảo vệ. Anh nghe thấy tiếng bước chân đều đặn của những người bảo vệ Quỹ Bảo trợ. Anh phải di chuyển qua hành lang chính, nơi những mảnh vụn kính vỡ dưới chân tạo ra âm thanh lạo xạo đáng sợ.

Khu Tây nằm ở tầng một, được ngăn cách bởi một cửa thép dày cộp và khóa vân tay. Rõ ràng, đây không phải là nơi giam giữ một bệnh nhân tâm thần thông thường.

Nhật Phong dùng kỹ năng phá khóa (kỹ năng của một nhà báo điều tra từng phải đột nhập nhiều nơi) để vô hiệu hóa ổ khóa cơ học dự phòng.

Cạch.

Cửa thép mở ra, để lộ một hành lang dài, tối tăm, hoàn toàn khác biệt với sự mục nát ở các khu vực khác. Hành lang này được bảo trì, sạch sẽ một cách kỳ lạ, nhưng lại phát ra một mùi hương khó chịu: mùi thuốc sát trùng trộn lẫn với mùi ẩm mốc và… mùi lưu huỳnh phảng phất.

2. Người Đàn Ông Trong Lồng Kính

Khu Tây có khoảng mười phòng, nhưng chỉ có một phòng duy nhất được chiếu sáng mờ ảo.

Nhật Phong rón rén bước tới. Căn phòng đó không phải là một phòng bệnh thông thường. Nó là một lồng kính kiên cố, được xây dựng ngay giữa phòng giam lớn. Tường và cửa sổ đều làm bằng kính cường lực dày, cách âm tuyệt đối.

Bên trong lồng kính là Trần Thanh.

Ông ta ngồi bất động trên chiếc giường kim loại, cơ thể gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương. Mái tóc đã bạc trắng, râu ria xồm xoàm. Đôi mắt mở to, vô hồn, nhìn chằm chằm vào một điểm vô định trên trần nhà. Khuôn mặt ông ta hằn lên nỗi kinh hoàng, nỗi kinh hoàng đã kéo dài suốt hai mươi bốn năm.

Trần Thanh không phải là người điều hành Quỹ Bảo trợ. Ông ta là một tàn tích của vụ thảm sát.

Nhật Phong gõ nhẹ vào tấm kính. Cộc!

Không phản ứng.

Anh gõ mạnh hơn. Trần Thanh vẫn bất động, như một bức tượng sống. Anh nhớ lại chi tiết trong Bản Án Tài Sản: Trần Thanh là người cuối cùng được tiêm Aqua Tenebrae. Chất độc gây ảo giác đã phá hủy hệ thần kinh của ông ta, biến ông ta thành một kẻ sống dở chết dở, một nhân chứng không thể lên tiếng.

Nhật Phong bắt đầu tìm kiếm công tắc hoặc bảng điều khiển. Nó nằm khuất sau một tấm thép nhỏ. Anh tìm thấy một nút bấm intercom. Anh ấn và nói vào đó.

“Trần Thanh! Tôi là Nhật Phong. Tôi đến để giúp ông. Tôi đã tìm thấy Bản Án Tài Sản. Ông biết Kẻ Bắt Chước là ai, đúng không? Kẻ đang điều hành Quỹ Bảo trợ thay ông?”

Vẫn là sự im lặng chết chóc.

Nhật Phong thất vọng, anh đấm nhẹ vào tấm kính. Đúng lúc đó, Trần Thanh khẽ cử động. Đôi mắt vô hồn của ông ta từ từ quay về phía Nhật Phong.

Đó không phải là ánh nhìn của người tỉnh táo, mà là ánh nhìn của một người bị mắc kẹt giữa hai thế giới, vẫn đang sống trong cơn ảo giác kéo dài suốt hai mươi bốn năm.

“Giải… Giải thoát…” Trần Thanh thều thào, giọng ông ta qua loa intercom nghe méo mó và rợn người.

“Ai là Kẻ Bắt Chước?” Nhật Phong hỏi gấp gáp.

Trần Thanh không trả lời câu hỏi đó. Thay vào đó, ông ta bắt đầu nói những điều vô nghĩa, những mảnh vỡ của ký ức bị hủy hoại.

“Cái khóa… ba cái khóa. Một cho Tấn… một cho Ninh… và một cho… Người Không Bao Giờ Già… Ông ta lấy cái chìa khóa của Lan Chi…”

“Ai là Người Không Bao Giờ Già?” Nhật Phong cố gắng tìm kiếm logic.

Trần Thanh cười. Một nụ cười méo mó, không vui vẻ, chỉ có sự điên loạn.

“Bức tranh… dưới bức tranh… có hai cái tên… Sông Xanh… Hắn đang chờ dưới Sông Xanh…”

"Bức tranh nào? Cái tên nào?"

Trần Thanh bỗng hoảng loạn. Ông ta chỉ vào cổ mình, nơi có một vết sẹo mờ. “Lưu huỳnh… Hắn tiêm Lưu huỳnh vào tôi… Hắn muốn tôi thấy Tán Cư… Hắn nói, tôi là chiếc chìa khóa cuối cùng…”

Ông ta đưa tay lên không trung, run rẩy, vẽ một hình thù kỳ lạ, không phải Tán Cư. Nó là một hình vuông, bên trong có một con mắt đang khóc.

“Cái chìa khóa thứ hai… Nó không phải của Tấn… Nó là của Ông ta…” Trần Thanh nhấn mạnh.

“Ông ta là ai?”

Trần Thanh rướn người về phía tấm kính, cố gắng nói. Nước mắt chảy ra từ khóe mắt ông ta.

“Ông ta… Nguyễn Vĩnh…”

BÙM!

Một tiếng động lớn kinh hoàng vang lên từ phía hành lang. Tiếng súng!

3. Cuộc Đột Kích Của Kẻ Thừa Kế

Cảnh báo đã bị kích hoạt. Nhật Phong quay người lại.

Ở cuối hành lang, Linh đang đứng đó. Cô ta không còn mặc áo khoác trench coat nữa, mà mặc một bộ đồ tác chiến bó sát màu đen, tay cầm một khẩu súng lục giảm thanh.

“Linh!” Nhật Phong hét lên.

“Anh đã không nghe lời tôi, Nhật Phong. Tôi bảo anh đến bãi biển Bán Nguyệt, nơi an toàn. Nhưng anh lại chọn về đây, tìm kiếm người đã chết,” Linh nói, giọng cô ta lạnh lùng và không chút cảm xúc. Cô ta không bắn, chỉ đứng đó, chặn lối thoát duy nhất.

“Cô là Kẻ Bắt Chước,” Nhật Phong khẳng định.

Linh bước chậm rãi, tiếng giày da gõ cồm cộp trên sàn đá. “Tôi là người đang lấy lại những gì thuộc về mình. Trần Minh Tấn không chỉ là ông nội tôi. Ông ta là kẻ đã giết mẹ tôi, Trần Thị Hạ, để chiếm đoạt Bản Án và mỏ khoáng sản.”

“Cô là người thừa kế hợp pháp của nhánh nạn nhân. Tại sao cô phải giết người theo nghi thức Tán Cư?”

“Cao Thanh đã tìm thấy Bản Đồ Mỏ. Anh ta là người đầu tiên biết về tài sản. Tôi phải giết anh ta, để cảnh báo Kẻ Thừa Kế còn lại của nhánh Nguyễn Vĩnh Ninh. Tôi cần hắn hoảng sợ, để lộ diện. Anh, Nhật Phong, là người duy nhất đã tìm thấy Bản Án. Tôi cần anh làm mồi nhử. Tôi cần anh tìm Bản Án giúp tôi, vì tôi không thể trở lại căn hầm đó.”

“Và bây giờ tôi đã bị Thanh tra Hùng lấy mất Bản Án.”

Linh dừng lại, cách Nhật Phong khoảng mười mét. Cô ta nhíu mày.

“Anh đang nói dối. Thanh tra Hùng không thể biết về Bản Án.”

“Anh ta biết. Anh ta là một phần của mạng lưới. Họ đã xếp vụ Cao Thanh là tai nạn lao động. Kẻ điều hành Quỹ Bảo trợ hiện tại không phải là Trần Thanh. Mà là một người thuộc gia tộc Nguyễn Vĩnh.”

Linh đột ngột thay đổi thái độ. Ánh mắt cô ta lóe lên sự hoảng sợ tột độ.

“Nguyễn Vĩnh… Nguyễn Vĩnh Ninh có một người con trai. Hắn không có tên trong danh sách nạn nhân hay nghi phạm. Hắn là người đang điều hành Quỹ Bảo trợ. Hắn đã lấy đi Bản Án Tài Sản. Tôi đã mắc bẫy.”

Mặc dù Linh đang hoảng sợ, Nhật Phong vẫn không tin cô ta hoàn toàn.

“Chiếc chìa khóa hình chữ T trên mặt nạ Kẻ Bắt Chước trong hầm,” Nhật Phong hỏi. “Giải thích đi.”

“Chiếc chìa khóa đó là biểu tượng của người nắm giữ ‘Tán Cư’—người có quyền lực tuyệt đối trong hai gia tộc. Ông nội tôi, Trần Minh Tấn, từng có nó. Sau vụ thảm sát, chỉ có hai chiếc chìa khóa tồn tại: một của nhánh Trần Minh Tấn và một của nhánh Nguyễn Vĩnh Ninh. Tôi tìm thấy chiếc chìa khóa của ông tôi. Kẻ Bắt Chước hẳn phải là con trai của Nguyễn Vĩnh Ninh!”

4. Trần Thanh Và Bức Tranh Lạnh Lẽo

Đúng lúc đó, Trần Thanh trong lồng kính lại bắt đầu cử động, run rẩy dữ dội.

“Bức tranh… Bức tranh không bao giờ già…”

Ông ta chỉ tay vào một bức tường trong phòng giam.

Nhật Phong và Linh đồng thời quay lại nhìn. Trên tường, có một bức tranh sơn dầu cũ kỹ, mô tả một khuôn mặt người đàn ông trẻ tuổi, với đôi mắt sắc lạnh và một nụ cười gần như không tồn tại. Khuôn mặt đó không hề già đi theo năm tháng.

“Nguyễn Vĩnh Ninh,” Linh thì thào, giọng cô ta đanh lại. “Ông ta là người đứng đầu gia tộc Nguyễn. Ông ta là người dàn dựng chính vụ thảm sát.”

Nhật Phong nhìn kỹ vào bức tranh. Ở góc dưới bên phải, có hai chữ cái được khắc mờ: N.H.

“Nguyễn Hữu,” Nhật Phong đọc. “Đây không phải Nguyễn Vĩnh Ninh. Đây là con trai ông ta, Nguyễn Hữu. Hắn là Kẻ Bắt Chước.”

Nguyễn Hữu. Người đang điều hành Quỹ Bảo trợ thay cho Trần Thanh. Người đã sử dụng nghi thức Tán Cư để giết người và chiếm đoạt tài sản.

Và đây là điều rùng rợn: bên dưới bức tranh, đúng như Trần Thanh đã nói, có hai cái tên được khắc:

NINH. HỮU.

Trần Thanh cười điên loạn, gõ mạnh vào tấm kính. “Cái khóa… cái khóa thứ ba… Nó đang ở… Sông Xanh…”

Anh ta bỗng lên cơn co giật dữ dội, nước dãi trào ra, và cơ thể anh ta gục xuống giường. Hơi thở dừng lại.

Trần Thanh, người sống sót duy nhất của năm 1995, đã chết.

5. Mất Mát và Lời Nguyền Mới

Linh buông thõng khẩu súng. “Hắn ta chết rồi. Anh ta đã bị chất độc ăn mòn suốt chừng ấy năm. Bây giờ, chúng ta không còn nhân chứng nào nữa.”

“Nhưng chúng ta có một cái tên: Nguyễn Hữu,” Nhật Phong nói. “Hắn là Kẻ Bắt Chước. Hắn đang điều hành Quỹ Bảo trợ, và hắn đã có Bản Án Tài Sản. Chúng ta phải tìm hắn.”

Linh lắc đầu, đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm vào bức tranh Nguyễn Hữu. “Không. Hắn đã thắng. Hắn có chứng cứ, có quyền lực và có cảnh sát trong tay. Hắn đã đợi hai mươi bốn năm để bước ra ánh sáng, trở thành người thừa kế duy nhất.”

Linh bước tới bảng điều khiển, dùng một thiết bị điện tử nhỏ để làm chập mạch hệ thống khóa. Cửa lồng kính bật mở. Cô ta bước vào, lấy từ cổ Trần Thanh ra một sợi dây chuyền. Trên đó là một chiếc chìa khóa hình chữ T thứ hai, cũ kỹ và hoen gỉ.

“Đây là chiếc chìa khóa của nhánh Trần Thị Hạ,” Linh nói, giọng cô ta đầy đau khổ. “Mẹ tôi đã đưa cho Trần Thanh để bảo vệ. Bây giờ nó là của tôi.”

Ngay lúc đó, hai người bảo vệ ập đến.

“Có kẻ xâm nhập! Bắn!”

Linh phản xạ cực nhanh. Cô ta nổ súng. Hai phát súng giảm thanh chính xác hạ gục hai tên bảo vệ trước khi chúng kịp lên đạn.

“Chạy thôi, Nhật Phong!” Linh kéo tay anh. “Chúng ta có hai phút trước khi bọn chúng kéo đến đây.”

Họ chạy dọc hành lang Khu Tây.

“Nguyễn Hữu có Bản Án,” Linh vừa chạy vừa nói. “Hắn ta sẽ sử dụng nó để hợp pháp hóa việc khai thác mỏ khoáng sản ở Khu Tây. Chúng ta không thể ngăn hắn.”

“Chúng ta có thể. Trần Thanh đã nói về cái khóa thứ ba và Sông Xanh,” Nhật Phong nói. “Mỏ khoáng sản nằm ngay dưới khu cách ly, dưới đường hầm bí mật. Hắn không chỉ cần Bản Án. Hắn cần chiếc chìa khóa thứ ba để mở nơi giấu mỏ. Hắn sẽ đến Sông Xanh.”

Họ thoát ra ngoài. Ánh sáng của đèn pha xe cảnh sát đang chớp nháy ở cổng chính. Thanh tra Hùng đang đứng đó.

Linh kéo Nhật Phong chạy vào rừng. Cô ta không còn là nhà nghiên cứu lịch sử nữa. Cô ta là một chiến binh bí mật.

“Tôi biết Sông Xanh. Đó là tên gọi của một đài quan sát cũ trên đỉnh núi Vĩnh Ninh, nơi có một nhà thờ khác của tín ngưỡng Tán Cư,” Linh nói, thở dốc. “Hắn sẽ ở đó. Hắn sẽ hoàn thành nghi lễ, thanh tẩy bằng chứng, và mở khóa mỏ khoáng sản.”

Nhật Phong chạy theo Linh. Anh đã mất Bản Án Tài Sản, nhưng anh có được một cái tên: Nguyễn Hữu. Anh có được chiếc chìa khóa thứ hai của Linh. Và quan trọng nhất, anh đã có một manh mối cuối cùng: Chiếc chìa khóa thứ ba đang chờ đợi dưới Sông Xanh.

Sự hợp tác bất đắc dĩ giữa Linh và Nhật Phong bắt đầu. Cả hai đều muốn hạ gục Nguyễn Hữu, nhưng vì những lý do khác nhau: Linh vì tài sản và trả thù, Nhật Phong vì sự thật và công lý.

Khi họ chạy trốn khỏi Tháp Đá, một bóng đen cao lớn, mặc áo khoác dài, đang đứng ở hành lang Khu Tây. Hắn ta không đuổi theo. Hắn ta nhìn vào lồng kính, nơi Trần Thanh đã chết, và rồi nhìn vào bức tranh Nguyễn Hữu, nở một nụ cười thỏa mãn.

Kẻ Bắt Chước đã có Bản Án Tài Sản, và đang đợi hai con mồi kia dẫn hắn đến chiếc chìa khóa cuối cùng. Trò chơi Dư Âm Của Tháp Đá chỉ mới bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×