dư âm của tháp đá

Chương 6: Sông Xanh—Nơi Ánh Sáng Chết


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Cuộc Đua Đến Núi Vĩnh Ninh

Hai người chạy thục mạng qua những bụi cây rậm rạp phía sau Tháp Đá. Tiếng còi xe cảnh sát, mặc dù ở xa, vẫn vang vọng như một bản án. Khi đã đủ sâu vào rừng, Linh dừng lại, thở dốc.

“Chiếc xe của anh đâu?” Linh hỏi, giọng cô ta vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc sau khi vừa nổ súng hạ gục hai người.

“Ở bìa rừng, gần lối vào hầm mộ cũ. Chúng ta phải đi bộ một đoạn,” Nhật Phong đáp. Anh nhìn Linh, bộ đồ tác chiến đen bó sát và khẩu súng giảm thanh lủng lẳng bên hông cô ta không còn khiến anh ngạc nhiên. “Cô đã nói sự thật. Nhưng cô đã giết người. Kẻ Bắt Chước… hay là Kẻ Báo Thù?”

“Anh vẫn chưa tin tôi?” Linh nhìn thẳng vào anh, ánh mắt kiên định. “Tôi giết những kẻ được thuê để bảo vệ tên sát nhân đã giết mẹ tôi. Và tôi giết chúng theo cách của chúng—nhanh chóng và chính xác. Chúng ta đang chạy đua với Nguyễn Hữu, kẻ đã có Bản Án Tài Sản. Anh muốn báo cáo cảnh sát địa phương? Thanh tra Hùng đang đợi anh.”

Nhật Phong gật đầu, sự nghi ngờ vẫn còn đó, nhưng lý trí mách bảo anh rằng Linh đang là hy vọng duy nhất để chống lại toàn bộ mạng lưới tội phạm này.

“Sông Xanh là gì?” Nhật Phong hỏi khi họ bắt đầu băng qua rừng.

“Đài quan sát cũ trên đỉnh núi Vĩnh Ninh,” Linh giải thích. “Núi Vĩnh Ninh là tài sản của gia tộc Nguyễn Vĩnh. Nó được xây dựng vào những năm 60, dưới vỏ bọc nghiên cứu thiên văn, nhưng thực chất là nơi Tán Cư thực hiện các nghi lễ cấp cao. Người ta nói, ánh sáng từ đài quan sát là ‘ánh sáng dẫn đường linh hồn’.”

“Nơi cuối cùng mà Nguyễn Hữu cần để hợp pháp hóa việc khai thác mỏ khoáng sản.”

Linh gật đầu. “Bản Đồ Mỏ chi tiết mà Cao Thanh đã tìm thấy, phải khớp với chiếc chìa khóa thứ ba để mở khóa toàn bộ tài sản. Chiếc chìa khóa thứ ba đó nằm ở Sông Xanh.”

Họ đến chiếc Mustang. Nhật Phong lái xe ra khỏi khu vực một cách thận trọng, tránh xa tầm nhìn của bất kỳ người nào thuộc Quỹ Bảo trợ.

2. Đài Quan Sát Của Quỷ Dữ

Núi Vĩnh Ninh cao hơn nhiều so với ngọn đồi của Tháp Đá, và con đường lên dốc quanh co, hiểm trở. Gần đỉnh núi, sương mù trở nên dày đặc, bao phủ mọi thứ trong một màn ẩm ướt và lạnh giá.

Đài quan sát Sông Xanh nằm trơ trọi trên đỉnh núi. Nó không phải là một công trình hiện đại, mà là một tháp bê tông cũ kỹ, có một vòm kính lớn đã bị vỡ và nứt nẻ, trông như con mắt mù lòa của một người khổng lồ.

Họ dừng xe cách đó nửa cây số.

“Hắn ta phải ở trong nhà nguyện bên dưới tháp,” Linh nói. “Theo kiến trúc Tán Cư, nhà thờ dưới lòng đất luôn nằm ngay dưới đài quan sát, nơi đón nhận ‘ánh sáng vũ trụ’.”

Khi họ tiến lại gần, một ánh sáng lờ mờ, màu đỏ tía, rọi ra từ một cửa sổ vòm thấp ở chân tháp. Đó là màu của Tán Cư, màu của những biểu tượng kinh dị mà họ đã thấy ở Tháp Đá.

Nhật Phong và Linh tiến vào qua một cánh cửa gỗ nặng nề, nằm khuất sau những bụi cây dương xỉ. Bên trong, mùi lưu huỳnh nồng nặc hơn bao giờ hết, kèm theo mùi hương trầm hương cay nồng. Cảm giác như đang bước vào một lò nung.

3. Lời Nguyện Của Kẻ Sát Nhân

Họ đi theo một cầu thang hẹp, bằng gỗ, xuống tầng hầm. Càng xuống sâu, hơi nóng càng tăng lên, và tiếng thì thầm vang lên rõ ràng hơn.

Đó không phải là tiếng nước nhỏ giọt. Đó là tiếng người, đang đọc một điều gì đó bằng tiếng Latinh cổ.

Họ dừng lại trước một cánh cửa kim loại nặng nề. Nhật Phong nhìn qua khe cửa.

Bên trong là một căn phòng hình tròn, chính là nhà nguyện bí mật của Tán Cư. Giữa phòng là một cái hố sâu, từ đó hơi nóng và mùi lưu huỳnh bốc lên—đó có lẽ là khu vực mỏ khoáng sản bắt đầu.

Nguyễn Hữu đang đứng ngay giữa phòng.

Hắn không mặc áo khoác dài như bóng đen mà Nhật Phong thấy trước đó, mà mặc một bộ lễ phục màu trắng kem, in biểu tượng Tán Cư màu đỏ thẫm. Khuôn mặt hắn trẻ hơn nhiều so với suy nghĩ của Nhật Phong, có lẽ chỉ ngoài bốn mươi. Hắn có đôi mắt sắc lạnh và nụ cười gần như không tồn tại, giống hệt bức chân dung Trần Thanh đã chỉ.

Nguyễn Hữu đang đứng trên một bệ đá, hai bên là hai chiếc hộp kim loại.

Hộp 1: Chứa Bản Án Tài Sản (chứng cứ đã bị Thanh tra Hùng đánh cắp và giao lại cho hắn).

Hộp 2: Chứa một chiếc chìa khóa hình chữ T, chính là chiếc chìa khóa của nhánh Nguyễn Vĩnh Ninh.

Nguyễn Hữu đang đặt tay lên chiếc chìa khóa thứ hai của mình và đọc to những câu chú Latinh. Hắn không hề đơn độc. Ở góc phòng, ba người đàn ông mặc áo choàng đen, có lẽ là thành viên cốt cán của Quỹ Bảo trợ và những tay sai trung thành nhất của hắn, đang canh gác.

“Đó là nghi lễ cuối cùng. Hắn đang hợp pháp hóa quyền thừa kế của mình,” Linh thì thào. “Chúng ta phải hành động. Nếu hắn hoàn thành, hắn sẽ không thể bị động đến nữa.”

“Cái chìa khóa thứ ba đâu?” Nhật Phong hỏi.

“Nó phải nằm trên bệ thờ. Đó là nơi Lan Chi nói cô ta đã giấu chiếc chìa khóa cuối cùng, chiếc chìa khóa của Người Không Bao Giờ Già.”

4. Chiếc Chìa Khóa Thứ Ba

Nhật Phong nhìn kỹ hơn. Phía sau Nguyễn Hữu, trên một bệ đá cao, là một tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch trắng: một khuôn mặt người phụ nữ đang cười trong đau khổ.

Và ngay trên trán của bức tượng, có một chiếc chìa khóa hình chữ T thứ ba được cắm vào, trông như một vương miện. Chiếc chìa khóa đó cũ kỹ hơn cả hai chiếc còn lại, và nó có một viên đá quý màu xanh lá cây đính ở đỉnh.

“Đó là của bà cố tôi, Trần Thị Nguyên,” Linh nói, giọng cô ta đầy xúc động. “Bà ta là người đã thành lập tín ngưỡng Tán Cư, và cũng là người đầu tiên phát hiện ra mỏ khoáng sản. Bà ta được gọi là ‘Người Không Bao Giờ Già’ vì đã hiến dâng linh hồn cho nghi lễ. Lan Chi chắc chắn đã lấy nó từ bà cố tôi và cất giấu.”

“Hắn phải cần cả ba chiếc chìa khóa để mở khóa mỏ khoáng sản. Hắn chỉ có hai. Linh, cô có chiếc chìa khóa thứ hai, đúng không?”

Linh gật đầu. “Chiếc chìa khóa của mẹ tôi. Chiếc khóa này sẽ vô hiệu hóa nghi lễ. Hai chiếc chìa khóa hợp pháp có thể tiêu diệt quyền lực của Kẻ Thừa Kế.”

Nguyễn Hữu kết thúc câu chú cuối cùng. Hắn quay lại, giơ tay về phía bức tượng.

“Xâm nhập!”

Một trong ba tên lính canh thấy được ánh đèn pin phản chiếu qua khe cửa.

5. Cuộc Đối Đầu Nảy Lửa

Cánh cửa bị đá bung ra. Nhật Phong lao vào trước, không phải bằng súng, mà bằng cú tông vai mạnh mẽ, làm tên lính canh đầu tiên choáng váng. Linh ngay lập tức rút khẩu súng giảm thanh ra.

Pằng! Pằng!

Hai viên đạn chính xác hạ gục hai tên lính canh còn lại. Căn phòng chìm trong mùi thuốc súng, trầm hương và lưu huỳnh.

Nguyễn Hữu quay lại, khuôn mặt hắn không phải là sự hoảng sợ, mà là sự tức giận điên cuồng. Hắn thấy Linh cầm súng, và chiếc chìa khóa của mẹ cô ta đang treo trên cổ.

“Trần Thị Hải Linh!” Hắn rít lên. “Ngươi lẽ ra phải chết cùng mẹ ngươi! Ngươi dám phá hủy công trình hai mươi bốn năm của ta?”

Nguyễn Hữu nhanh chóng chụp lấy Bản Án Tài Sản. Hắn ném chiếc chìa khóa của hắn xuống bệ đá và rút ra một con dao găm nghi lễ sáng bóng.

“Đó không phải là Bản Án. Đó là Bản Án Tử Hình mà ông nội ngươi và cha ta đã ký!” Linh hét lên.

“Ta sẽ giết ngươi, và dùng máu ngươi để thanh tẩy chiếc chìa khóa thứ ba!” Nguyễn Hữu lao tới Linh.

Nhật Phong không chờ đợi. Anh lao vào đỡ nhát dao chí mạng. Con dao găm sắc lẹm lướt qua vai anh, rách toạc lớp áo hoodie và khiến máu chảy ra.

“Cô lấy chiếc chìa khóa đi!” Nhật Phong hét lên, dùng sức mạnh của một nhà báo điều tra tuyệt vọng để ghì chặt Nguyễn Hữu.

Linh nhanh chóng trèo lên bệ đá. Nguyễn Hữu cố gắng giải thoát, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào Linh với lòng hận thù vô biên.

Linh nắm lấy chiếc chìa khóa thứ ba trên trán bức tượng. Đúng lúc cô ta rút nó ra, căn phòng chấn động dữ dội.

“Không! Ngươi không được làm vậy!” Nguyễn Hữu gào lên.

Khi chiếc chìa khóa thứ ba rời khỏi bức tượng, ánh sáng đỏ tía trong phòng tắt ngúm. Căn phòng chìm vào bóng tối hoàn toàn.

“Hắn đã làm gì?” Nhật Phong hỏi trong bóng tối, vẫn vật lộn với Nguyễn Hữu.

“Chiếc chìa khóa thứ ba không chỉ là chìa khóa mỏ khoáng sản! Nó là chốt chặn của Tháp Đá!” Linh hét lên. “Hắn đang cho nổ tung căn hầm và mỏ khoáng sản để xóa sạch mọi bằng chứng!”

Tiếng nổ thứ hai vang lên, lần này mạnh hơn, khiến tường nhà nguyện rung chuyển. Bụi và đất cát bắt đầu rơi xuống từ trần nhà.

Nhật Phong nhân cơ hội đó, tung một cú đấm mạnh vào mặt Nguyễn Hữu. Nguyễn Hữu lảo đảo, nhưng nhanh chóng đứng dậy, trên tay hắn vẫn còn Bản Án Tài Sản.

“Ta có Bản Án! Ta sẽ thắng! Hai người sẽ bị chôn sống dưới lòng đất!” Nguyễn Hữu cười điên loạn, và nhảy xuống cái hố sâu ngay giữa phòng, nơi khói và hơi lưu huỳnh đang bốc lên.

Nhật Phong và Linh nhìn nhau. Mọi bằng chứng vật chất—hầm mộ, mỏ khoáng sản—đang bị phá hủy. Chỉ còn lại Bản Án Tài Sản đang nằm trong tay kẻ sát nhân điên loạn.

“Chúng ta đi thôi!” Linh kéo Nhật Phong, vết thương trên vai anh đang rỉ máu.

Họ chạy thoát khỏi nhà nguyện đang sụp đổ. Khi chạy lên cầu thang, Nhật Phong nhìn lại. Toàn bộ đài quan sát Sông Xanh đang chìm dần trong sương mù, một sự sụp đổ kinh hoàng, chấm dứt tất cả những gì còn sót lại của Dư Âm Của Tháp Đá.

Nhật Phong đã có được công lý—thông qua cái chết của Trần Thanh và việc hạ gục Nguyễn Hữu. Nhưng Linh đã có được quyền thừa kế—thông qua ba chiếc chìa khóa (chiếc chìa khóa đầu tiên Linh tìm thấy, chiếc chìa khóa của mẹ cô ta, và chiếc chìa khóa của bà cố).

Và anh, Nhật Phong, đã mang về được điều gì? Sự thật, và một lời nguyền mới, một vết thương trên vai, và sự nghi ngờ về người đồng hành của mình. Anh biết Linh sẽ không bao giờ giao Bản Án Tài Sản cho anh. Nhưng anh cũng biết, anh không thể bắt cô ta.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×