dư âm của tháp đá

Chương 7: Tro Tàn Và Kẻ Giữ Chìa Khóa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Hậu Quả Của Sự Sụp Đổ

Sáng hôm sau, mặt trời mọc trên Thị trấn Hải Cảng là một màu vàng nhợt nhạt, bị che khuất bởi khói bụi bốc lên từ đỉnh núi Vĩnh Ninh. Đài quan sát Sông Xanh đã trở thành một đống đổ nát, nằm im lìm trong làn sương mù. Lực lượng cứu hỏa và cảnh sát đã phong tỏa khu vực, nhưng Nhật Phong biết họ không tìm kiếm nạn nhân—họ đang xóa bỏ bằng chứng.

Nhật Phong và Linh đã trốn thoát được khỏi khu vực Sông Xanh trước khi vụ nổ lớn thứ ba xảy ra. Họ quay trở lại nhà nghỉ tồi tàn của Nhật Phong, nơi anh cố gắng tự băng bó vết thương ở vai do nhát dao của Nguyễn Hữu. Máu đã ngừng chảy, nhưng cơn đau vẫn âm ỉ, một lời nhắc nhở về sự tàn khốc của đêm qua.

Linh đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Cô ta đã thay bộ đồ tác chiến đen bằng quần áo bình thường. Trên cổ cô ta, ba chiếc chìa khóa hình chữ T được xâu thành một chuỗi, lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt của buổi sáng. Chiếc chìa khóa của bà cố (Trần Thị Nguyên) với viên đá xanh lá cây dường như tỏa ra một ánh sáng lạnh lùng.

“Nguyễn Hữu đã chết,” Linh nói, giọng cô ta khô khốc.

“Anh ta nhảy xuống cái hố, nhưng không ai thấy thi thể,” Nhật Phong trả lời, dùng lưỡi liềm cắt miếng băng cuối cùng.

“Anh ta chết rồi,” Linh lặp lại, như thể đang cố gắng thuyết phục chính mình. “Mỏ khoáng sản đã bị chôn vùi. Bản Án Tài Sản đã bị chôn vùi cùng hắn. Công lý của anh không thể có được, nhưng quyền thừa kế của tôi thì đã được phục hồi.”

“Quyền thừa kế của cô đi kèm với máu và những bí mật bị chôn giấu,” Nhật Phong nhìn cô ta. “Cô đã có cả ba chiếc chìa khóa. Cô đã chiến thắng, Linh. Vậy cô sẽ làm gì tiếp theo? Giết Thanh tra Hùng? Hay sử dụng chiếc chìa khóa đó để đào bới mỏ khoáng sản trở lại?”

Linh quay lại, đối mặt với Nhật Phong, sự mệt mỏi và nỗi đau khổ trong đôi mắt cô ta rõ ràng hơn bao giờ hết.

“Tôi là cháu gái của thủ phạm và là con của nạn nhân. Anh nghĩ tôi chiến thắng dễ dàng thế sao, Nhật Phong? Tôi sẽ dùng ba chiếc chìa khóa này để niêm phong vĩnh viễn khu vực đó. Dư Âm Của Tháp Đá đã kết thúc. Tôi sẽ đảm bảo không một ai, kể cả Linh này, có thể chạm vào mỏ khoáng sản đó nữa. Đây là cách tôi trả thù cho mẹ tôi.”

2. Công Lý Không Cần Bằng Chứng

“Nếu đó là sự thật, cô hãy đưa Bản Án Tài Sản cho tôi,” Nhật Phong nói.

Linh nhếch mép. “Nó nằm dưới lòng đất, cùng với Nguyễn Hữu.”

“Tôi không nói về Bản Án đó. Tôi nói về thứ mà Nguyễn Hữu đã lấy từ Thanh tra Hùng, và thứ mà Thanh tra Hùng đã lấy từ tôi. Mọi thứ đã bị đốt cháy, bị chôn vùi. Nhưng anh ta vẫn có thể tuyên bố rằng Bản Án là một tài liệu ‘bịa đặt’ như lời hắn nói ở Chương 4.”

Nhật Phong đứng dậy, tiến lại gần Linh. “Cô đã có ba chiếc chìa khóa, Linh. Đó là quyền lực. Nhưng nó không phải là công lý. Công lý là phải đưa vụ thảm sát 1995 ra ánh sáng, đưa Thanh tra Hùng và những kẻ đứng sau hắn ra trước pháp luật.”

“Đưa bằng chứng gì đây? Một nhà báo bị thương đang cáo buộc một Thanh tra cảnh sát tham nhũng, trong khi chính anh là kẻ bị truy nã vì xâm nhập và đánh cắp tài liệu của Tập đoàn Sông Xanh?” Linh lắc đầu. “Chấp nhận đi, Nhật Phong. Công lý của anh không thể thắng được quyền lực. Anh phải rời khỏi đây ngay lập tức. Tôi sẽ lo phần còn lại.”

Nhật Phong nhận ra sự thật đau đớn. Linh đã nói đúng. Công lý cần bằng chứng, và bằng chứng đã biến mất.

Anh quyết định đặt cược vào niềm tin cuối cùng. “Tôi sẽ không rời đi cho đến khi cô giao cho tôi chiếc điện thoại của Nguyễn Hữu.”

Linh nhíu mày. “Điện thoại nào?”

“Nguyễn Hữu. Hắn là một kẻ thao túng. Hắn phải có một chiếc điện thoại, một cuốn sổ ghi chép, hay một hộp đen chứa tất cả thông tin liên lạc, hồ sơ tài khoản ngân hàng, và tên của những kẻ hắn đã thuê, bao gồm cả Thanh tra Hùng. Hắn sẽ không bao giờ chỉ dựa vào một Bản Án Tài Sản giấy tờ cũ kỹ.”

Linh suy nghĩ nhanh chóng. “Nếu hắn chết trong hố, chiếc hộp đó cũng đã bị chôn vùi.”

“Nhưng anh ta đã nhảy xuống hố. Anh ta không bị nổ tung ngay lập tức. Hắn ta có thể đã kịp giấu nó ở một nơi nào đó an toàn, ngay trước khi đi xuống.”

Linh gật đầu. Cô ta nhớ lại chi tiết trước khi Nguyễn Hữu nhảy xuống, hắn ta có một khoảnh khắc lảo đảo sau cú đấm của Nhật Phong. Có một khe hở trên bệ đá.

“Đi thôi. Nếu hắn giấu, hắn giấu ở nơi gần nhất. Bệ thờ.”

3. Cuộc Gặp Gỡ Cuối Cùng

Hai người trở lại chiếc Mustang. Trên đường xuống núi, họ thấy xe cảnh sát và xe của đội điều tra đang bao vây khu vực. Nhật Phong lái xe né tránh.

Khi họ đến bìa rừng, điện thoại của Nhật Phong reo. Là Duy, người phóng viên pháp lý.

“Phong, tôi tìm ra thêm thông tin về Nguyễn Hữu. Vài tuần trước, hắn ta đã chuyển nhượng toàn bộ tài sản cho một quỹ ủy thác bí mật, ngay trước khi các vụ giết người bắt đầu. Và có một điều lạ nữa: Nguyễn Hữu có một người anh em họ, cùng tên đệm là Hữu, nhưng tên đầy đủ là Nguyễn Hữu Đức. Hữu Đức là một luật sư nổi tiếng ở thành phố, và là người điều hành Quỹ Bảo trợ Di tích Tháp Đá trong vòng hai mươi bốn năm qua, không phải Nguyễn Hữu.”

Nhật Phong và Linh nhìn nhau. Twist mới.

“Vậy là Kẻ Bắt Chước không phải Nguyễn Hữu… mà là Nguyễn Hữu Đức,” Nhật Phong thì thào. “Nguyễn Hữu là người đã bị Hữu Đức sử dụng để làm vật tế, người điều hành ở hậu trường. Hữu Đức mới là kẻ đứng sau mọi thứ.”

“Nếu Nguyễn Hữu Đức là kẻ đứng sau, hắn ta đang ở đâu?” Linh hỏi.

“Hắn ta đang đợi Bản Án Tài Sản để hoàn tất thủ tục chuyển nhượng quỹ ủy thác,” Nhật Phong nói.

Đúng lúc đó, một chiếc xe cảnh sát chặn ngang đầu xe Mustang.

Thanh tra Hùng bước ra khỏi xe, khuôn mặt anh ta không còn vẻ mệt mỏi nữa, mà là một sự hài lòng ghê rợn. Phía sau anh ta, là ba chiếc xe cảnh sát khác.

“Anh Phong. Tôi đã đợi anh ở đây,” Hùng nói, nụ cười nhếch mép hiện rõ. “Chắc hẳn anh đang thắc mắc tại sao tôi lại biết chính xác vị trí của anh?”

Nhật Phong nhìn Linh. Linh chỉ lắc đầu.

“Hùng,” Nhật Phong hỏi, “Nguyễn Hữu Đức đang ở đâu?”

“Nguyễn Hữu Đức đã rời thị trấn ngay sau khi Nguyễn Hữu ‘chết’,” Hùng đáp. “Ông ta đã có tất cả. Hầm mộ đã bị phá hủy, bằng chứng đã bị xóa. Và quan trọng hơn, anh đã đưa cho tôi Bản Án Tài Sản.”

Thanh tra Hùng rút ra một tập tài liệu đã được niêm phong, chính là Bản Án Tài Sản.

“Vụ này đã kết thúc,” Hùng tuyên bố. “Tai nạn lao động và tự sát hàng loạt do ảo giác. Anh, Nhật Phong, bị bắt vì tội giết người, đánh cắp, và xâm nhập bất hợp pháp. Cô Linh, cô có thể đi. Quỹ Bảo trợ sẽ rất vui khi có cô trở lại. Cô đã giúp chúng tôi rất nhiều.”

Hùng ra hiệu cho hai cảnh sát tiến đến bắt Nhật Phong.

4. Công Lý Của Nhà Báo Và Sự Quyết Định Của Kẻ Giữ Chìa Khóa

Nhật Phong không chống cự. Anh nhìn Linh. Linh đang kẹp khẩu súng giảm thanh dưới tay áo, sẵn sàng chiến đấu.

“Không, Linh,” Nhật Phong nói khẽ. “Không phải bây giờ. Chúng ta không thể giết Hùng. Anh ta là một phần của hệ thống.”

Anh quay sang Thanh tra Hùng. “Anh không thể thắng, Hùng. Nguyễn Hữu Đức có thể đã có Bản Án Tài Sản, nhưng anh ta không thể thoát tội.”

“Và bằng chứng của anh là gì, anh Phong?” Hùng cười khẩy.

Nhật Phong nhìn thẳng vào Hùng. “Chiếc chìa khóa thứ ba của Linh. Chiếc chìa khóa của Trần Thị Nguyên. Linh đã nói chiếc chìa khóa này được giấu bởi y tá Lan Chi. Lan Chi là người thân cận của Trần Thị Nguyên. Lan Chi không giấu chiếc chìa khóa để Nguyễn Hữu dùng. Cô ta giấu chiếc chìa khóa để công bố sự thật.”

“Vô nghĩa!” Hùng hét lên.

“Lan Chi không chỉ giấu chìa khóa trên bức tượng. Cô ta đã dùng chiếc chìa khóa đó để khắc một mật mã vào nơi cô ta bị giam giữ,” Nhật Phong tiếp tục, nói to hơn, giọng anh đầy uy lực của một người đã tìm thấy sự thật. “Nguyễn Hữu đã bị ám ảnh bởi Bản Án. Hắn đã bỏ qua chi tiết về Mật mã Lan Chi.”

Linh hiểu ngay lập tức. Cô ta rút điện thoại ra, chụp ảnh nhanh ba chiếc chìa khóa.

“Lan Chi đã khắc một chuỗi ký hiệu nhỏ ở góc phòng của cô ta ở Khu Tây,” Linh nói. “Đó là mật mã cho hộp đen của Nguyễn Hữu. Nguyễn Hữu Đức chưa thắng.”

“Bắt hắn lại!” Hùng gầm lên.

Hai cảnh sát lao vào Nhật Phong. Anh ta bị còng tay.

Linh nhìn Nhật Phong, đôi mắt cô ta chứa đầy sự kính trọng và quyết tâm. “Anh đã đúng, Nhật Phong. Công lý của anh cần sự hy sinh. Hãy đợi tôi.”

Linh quay sang Hùng. “Thanh tra Hùng. Tôi là Linh. Tôi đã có cả ba chiếc chìa khóa của hai gia tộc. Theo luật di sản, tôi là người thừa kế hợp pháp của khu đất mỏ khoáng sản. Bản Án Tài Sản của các người vô giá trị. Tôi sẽ giao cho anh hai thứ: một chiếc chìa khóa và một cái tên.”

Linh ném chiếc chìa khóa cũ kỹ nhất của mình (chiếc chìa khóa đầu tiên cô tìm thấy) về phía Hùng. Hùng nhặt nó lên, bối rối.

“Chiếc chìa khóa này có thể giúp anh mở khóa một phần tiền bẩn mà Nguyễn Hữu Đức đã giấu. Còn đây là cái tên mà anh cần,” Linh nói. “Nguyễn Hữu Đức.”

Linh nhìn vào ánh mắt Hùng. Cô ta đã gieo rắc sự hoài nghi và lòng tham vào Hùng.

“Anh có thể bắt Nhật Phong. Nhưng tôi sẽ gặp Nguyễn Hữu Đức. Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ quyền lực,” Linh nói, giọng cô ta đầy mê hoặc. “Hãy thả Nhật Phong, và chúng ta cùng nhau chia sẻ Dư Âm Của Tháp Đá.”

Hùng do dự. Quyền lực và tiền bạc quá lớn để anh ta có thể từ chối. Hắn nhìn vào chiếc chìa khóa trong tay, rồi nhìn vào chiếc còng tay trên tay Nhật Phong.

“Đưa hắn đến đồn,” Hùng nói với cảnh sát, nhưng mắt anh ta vẫn dán vào Linh. “Cô Linh, đi theo tôi. Chúng ta có một thỏa thuận.”

Nhật Phong bị đưa đi. Anh biết Linh đang mạo hiểm mọi thứ để mua thời gian cho mình. Anh bị bắt, nhưng anh đã có được hai đồng minh bất đắc dĩ: Linh (người giữ chìa khóa) và Duy (người công bố sự thật).

5. Mật Mã Lan Chi

Tại đồn cảnh sát, Nhật Phong bị giam trong một phòng tạm giữ. Vết thương ở vai anh đau nhói, nhưng tinh thần anh vẫn minh mẫn. Anh biết Linh sẽ không dễ dàng giao nộp anh.

Anh nhớ lại những lời cuối cùng của Trần Thanh: “Nguyễn Vĩnh…”

Và câu nói của Duy: “Nguyễn Hữu Đức là luật sư…”

Anh cần phải thoát ra. Anh cần Mật mã Lan Chi để lấy hộp đen, và anh cần Duy để công bố sự thật.

Anh gọi điện cho Duy từ chiếc điện thoại anh giấu trong giày.

“Duy, cậu phải làm một việc cuối cùng cho tôi,” Nhật Phong nói khẽ. “Tìm ngay cho tôi một tài liệu mật. Mật mã Lan Chi. Cô ta là một y tá, cô ta sẽ không khắc chữ Latinh. Cô ta dùng những biểu tượng y học.”

“Biểu tượng gì?”

“Tìm biểu tượng của Ba Thể Lỏng—Máu, Mồ hôi, và Nước Mắt,” Nhật Phong nói, dựa trên những mảnh vỡ từ lời Trần Thanh và những ký hiệu Tán Cư. “Và so sánh nó với những ghi chép của Lan Chi trong nhật ký.”

Duy đồng ý.

Nhật Phong bị giam giữ, nhưng anh đã kích hoạt Linh đi tìm hộp đen của Nguyễn Hữu (dựa trên Mật mã Lan Chi), và Duy đi tìm bằng chứng công khai.

Anh nhìn qua cửa sổ phòng giam. Ánh sáng vàng nhợt nhạt của Hải Cảng vẫn bị che mờ bởi khói. Dư Âm vẫn chưa kết thúc. Nó chỉ mới chuyển từ chiến đấu trực tiếp sang cuộc chiến pháp lý và chính trị.

Và đây là điều rùng rợn nhất:

Trong lúc bị bắt, Nhật Phong đã kịp nhìn vào túi áo khoác của Thanh tra Hùng. Bên cạnh Bản Án Tài Sản là một vật kim loại nhỏ, màu đen. Đó không phải là một chiếc chìa khóa hình chữ T.

Đó là một chiếc bật lửa có khắc biểu tượng Tán Cư.

Thanh tra Hùng không chỉ bị mua chuộc. Hắn là một tín đồ Tán Cư. Hắn không chỉ là một sĩ quan cảnh sát tồi. Hắn là một phần của cốt lõi đã giúp Nguyễn Hữu Đức thực hiện tất cả mọi thứ.

Trò chơi chưa kết thúc. Kẻ thù cuối cùng là hệ thống. Nhật Phong sẽ phải vượt qua nhà tù, Linh sẽ phải đối mặt với Nguyễn Hữu Đức và Hùng, và Duy sẽ phải công bố sự thật. Chương tiếp theo sẽ là cuộc chiến trên chiến trường pháp lý và truyền thông.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×