du lịch cùng bạn khác giới

Chương 3:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh nắng chói chang của buổi sáng Santorini không làm dịu đi không khí căng thẳng trong phòng suite. Đêm đầu tiên trôi qua trong sự im lặng đáng sợ. An Chi nằm sát mép giường, cảm nhận rõ rệt khoảng không gian trống rỗng sau lưng nhưng đồng thời cũng cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ phía Minh Khang, dù chiếc gối kê lưng vẫn nằm giữa họ như một bức tường thành giả tạo.

Cô thức dậy trước, cảm thấy mệt mỏi hơn sau một đêm gồng mình giữ khoảng cách. Cô cần một chút muối biển để làm sạch tâm trí.

"Hôm nay chúng ta sẽ đến bãi biển Perissa," An Chi nói dứt khoát khi Minh Khang vừa bước ra khỏi phòng tắm, chỉ quấn một chiếc khăn ngang hông.

Mái tóc ướt sũng của anh rũ xuống trán, những giọt nước lăn dài trên xương quai xanh và cơ ngực rắn chắc. An Chi cố gắng giữ ánh mắt mình hướng vào bản đồ.

"Chủ đề hôm nay là 'Sự nóng bỏng của đá núi lửa và tình yêu'," cô tiếp tục, giọng nói hơi run rẩy.

Minh Khang chậm rãi lau tóc. "Tớ nghĩ chúng ta đã có đủ sự 'nóng bỏng' rồi, Chi. Nhưng Perissa nổi tiếng với cát đen. Tốt cho các bức ảnh tương phản."

Anh mở vali và lấy ra một chiếc áo phông. An Chi thở phào. Dù chỉ là vài giây nhìn thấy anh trong chiếc khăn tắm, cô cảm thấy như mình vừa chạy marathon. Cô thề, Minh Khang đang cố tình làm khó cô.

"Tớ sẽ thay đồ trong phòng tắm," cô nói, vơ lấy túi đồ bơi.

"Sao phải thế? Tớ đã mặc áo rồi mà," Minh Khang nháy mắt, nhưng rồi anh cũng tôn trọng ranh giới và quay lưng lại, tập trung vào việc chuẩn bị máy ảnh.

An Chi khóa cửa phòng tắm. Món đồ bơi cô chọn là một bộ bikini hai mảnh màu xanh coban—một màu tối giản, hợp với chủ đề biển Địa Trung Hải, nhưng đồng thời nó cũng là bộ đồ bơi gợi cảm nhất mà cô sở hữu. Cô đã cẩn thận mặc thêm chiếc váy lưới màu trắng bên ngoài.

Khi cô bước ra, Minh Khang đang đứng cạnh cửa sổ, ánh nắng rọi vào làm nổi bật bờ vai rộng của anh. Anh quay lại.

Một khoảng im lặng kéo dài.

An Chi thấy ánh mắt anh khựng lại trên người cô, không phải là cái nhìn thô tục, mà là một sự đánh giá nghệ thuật pha lẫn khao khát bị kìm nén. Cô cảm thấy mình như một tác phẩm điêu khắc đang được chiêm ngưỡng.

Minh Khang nuốt nước bọt. "Tuyệt vời," anh thì thầm, không phải về bộ đồ bơi, mà là về cách nó ôm lấy cơ thể cô. "Rất hợp với màu nước biển."

"Cảm ơn. Chúng ta đi thôi," An Chi cố gắng giữ giọng điệu lạnh lùng, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng sự e ấp của bộ đồ bơi và làn da hở ra đang làm tăng sự tự tin và đồng thời cũng làm tăng sự nguy hiểm.

Bãi biển Perissa với bãi cát đen và đá núi lửa tạo nên một khung cảnh hoang sơ, hoàn hảo cho buổi chụp hình.

Minh Khang làm việc chuyên nghiệp. Anh chỉ dẫn An Chi tạo dáng, yêu cầu cô tháo chiếc váy lưới. "Cứ tự nhiên như đang đi nghỉ dưỡng. Tóc ướt, mặt trời."

An Chi thả mình xuống làn nước mát lạnh. Nước biển Aegean trong vắt, nhưng những con sóng nhỏ vẫn đủ để tạo ra sự lung lay, không ổn định.

"Tuyệt vời. Bây giờ, đi ra xa hơn một chút. Để tớ lấy góc toàn cảnh," Minh Khang ra hiệu.

An Chi bơi ra, nhưng cô bất ngờ bị một cơn sóng lớn đánh úp. Cô loạng choạng, nước mặn ùa vào miệng. Cô không phải là người bơi giỏi.

"Khó khăn à?" Giọng Minh Khang vang lên ngay phía sau cô, trầm và gần gũi đến kinh ngạc. Anh đã lặng lẽ bơi theo.

"Không, tớ ổn..." cô cố gắng nói.

Nhưng trước khi cô kịp phản ứng, một cơn sóng thứ hai mạnh hơn ập tới. An Chi mất thăng bằng hoàn toàn.

Ngay lập tức, Minh Khang vòng tay qua eo cô, giữ chặt.

Cơ thể họ dán chặt vào nhau giữa làn nước mặn, lạnh lẽo. Cảm giác cơ bắp rắn chắc của anh ở sau lưng cô là một cú sốc vật lý khiến mọi lý trí bay biến. Chiếc bikini màu xanh coban không thể ngăn cách sự tiếp xúc da thịt mạnh mẽ đó.

"Đừng chống cự," anh nói khẽ vào tai cô, hơi thở ấm áp đối lập hoàn toàn với nước biển. "Thả lỏng. Tớ giữ cậu rồi."

Minh Khang ôm cô quay lại, đôi mắt anh nhìn thẳng vào cô, chứa đầy sự lo lắng chân thật và cả sự kích thích không thể che giấu. Cô có thể thấy những giọt nước mặn lấp lánh trên lông mi anh, và vị mặn của biển như hòa quyện vào mùi hương nam tính đặc trưng của anh.

"Cậu có vẻ căng thẳng quá," anh thì thầm. "Đừng sợ nước. Cứ dựa vào tớ."

Khoảnh khắc đó, ranh giới của họ không phải là chiếc gối kê lưng, mà là một lớp nước biển mỏng manh. An Chi cảm nhận được sự sở hữu dịu dàng trong vòng tay anh.

Cô không cố gắng đẩy ra. Thay vào đó, cô dựa vào anh một cách yếu đuối.

"Chúng ta quay vào bờ đi. Góc này đủ rồi," anh nói, giọng anh khàn đi. Anh giữ cô sát vào mình, từ từ bơi về phía bờ cát đen.

Khi họ chạm đất, Minh Khang vẫn không buông cô ra ngay lập tức. Cả hai đứng đó, thở dốc, cảm xúc mạnh mẽ hơn cả sóng biển đang xô đẩy.

"Cảm ơn," An Chi nói, giọng cô run rẩy.

Minh Khang buông tay, nhưng đầu ngón tay anh miết nhẹ vào eo cô một giây trước khi rút ra, như một lời hứa ngầm về những đụng chạm sắp tới.

"Công việc của tớ là bảo vệ đồng nghiệp," anh nói, nhưng ánh mắt anh lại nói điều hoàn toàn khác: Công việc của tớ là chăm sóc cậu, trong mọi hoàn cảnh.

Anh quay lưng lại, đi lấy khăn tắm. An Chi đứng đó, cảm nhận vị mặn của biển trên môi và vị ngọt nguy hiểm của sự gần gũi thể xác vừa xảy ra. Cô biết, sau cái chạm tay (và eo) đó, quy tắc số một của họ đã bị lung lay đến tận gốc rễ.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×