Sau khi thoát khỏi vòng tay Minh Khang, An Chi nhanh chóng tìm lại sự tự chủ. Cô bước lên khu vực lát đá phía trên bãi cát đen, cố gắng lấy lại nhịp thở và sự bình tĩnh.
Minh Khang đã lấy hai chiếc khăn tắm màu trắng dày dặn từ túi du lịch. Anh đưa cho cô một chiếc mà không nói một lời nào, ánh mắt vẫn còn đọng lại sự căng thẳng từ khoảnh khắc dưới biển.
"Cảm ơn," An Chi lí nhí, cô quấn chặt chiếc khăn quanh người, cố che đi càng nhiều da thịt càng tốt. Mặc dù cô đang mặc đồ bơi, nhưng sau cái chạm của anh, cô cảm thấy mình như đang khỏa thân trước mặt Minh Khang.
Cô bắt đầu lau khô tóc và cơ thể. Chỉ đến khi cô cố tìm kiếm túi đựng đồ cá nhân, cô mới nhận ra sự sơ suất nghiêm trọng của mình.
"Chết tiệt," cô rủa thầm. "Tớ quên mang túi đồ phụ."
"Sao thế?" Minh Khang, người đang thảnh thơi ngồi trên ghế dài dưới bóng râm, hỏi.
"Tớ quên mang khăn tắm riêng... à, không, tớ quên mang kem chống nắng, và... kem dưỡng ẩm," An Chi nói dối. Cô không muốn thú nhận rằng cô đã quên luôn cả áo choàng và một bộ quần áo khô. Cô quá bối rối sau sự cố giường đôi đến mức quên hết mọi thứ.
Minh Khang nhếch mép cười, nụ cười đầy sự hiểu biết. "Nào An Chi, cậu là biên tập viên du lịch mà. Kỷ luật đâu rồi?"
Anh đứng dậy, tiến về phía cô. Chiếc khăn quấn quanh người anh rơi xuống, để lộ chiếc quần bơi sẫm màu và cơ thể rám nắng, khỏe khoắn. An Chi phải nuốt nước bọt. Cô biết cô nên quay đi, nhưng cô lại bị thu hút một cách kỳ lạ bởi những đường nét cơ bắp trên lưng và vai anh, nơi vẫn còn lấp lánh những giọt nước biển.
"Tớ có mang theo một lọ kem chống nắng loại tốt," anh nói, lấy từ túi ra một tuýp kem nhỏ.
"Cảm ơn," An Chi nhận lấy. Lọ kem vẫn còn hơi ấm từ túi quần của anh. Cô mở nắp, định tự thoa.
"Không, đừng tự thoa," Minh Khang dừng cô lại. "Cậu bị cháy nắng rồi. Cát đen hấp thụ nhiệt rất nhanh. Để tớ."
"Không cần, tớ có thể tự làm," An Chi phản đối yếu ớt.
"Cậu không thể thoa kem lên lưng mình một cách đều đặn được. Và cậu cần nó nhất ở vùng vai và gáy, nơi dễ bị bỏng rát nhất," anh nói bằng giọng điệu không thể từ chối, giọng điệu mà cô biết anh dùng khi anh thực sự muốn một điều gì đó.
Anh nhẹ nhàng đẩy cô ngồi xuống chiếc ghế dài. An Chi cảm thấy sự bất lực trước sự chăm sóc không thể cưỡng lại này.
Minh Khang ngồi phía sau cô. Anh đổ một lượng kem chống nắng mát lạnh ra lòng bàn tay. Khi bàn tay ấm áp và hơi ráp của anh chạm vào lưng trần cô, An Chi thở hắt ra một tiếng nhỏ. Đó là một sự đụng chạm có mục đích, không còn là vô tình nữa.
"Thư giãn đi," anh thì thầm, bắt đầu xoa kem.
Bàn tay anh di chuyển chậm rãi, cẩn thận xoa đều lớp kem từ gáy xuống tới bả vai, rồi sang hai bên cánh tay. Mỗi cú miết nhẹ không chỉ là thoa kem, mà còn là một lời mời gọi thân mật không lời.
An Chi nhắm mắt lại. Cô cảm nhận được hơi thở của anh phả nhẹ lên tóc. Mùi kem chống nắng thơm dịu hòa quyện với mùi đàn hương và muối biển từ cơ thể anh tạo ra một hỗn hợp mùi hương gây nghiện. Cô cảm thấy da thịt mình nóng lên không phải vì ánh nắng, mà vì sự gần gũi này.
"Đã xong," Minh Khang nói, giọng anh trở nên khàn đặc hơn.
An Chi mở mắt, quay lại nhìn anh. Khoảng cách giữa khuôn mặt họ chỉ còn là vài centimet. Đôi mắt nâu của anh nhìn sâu vào cô, đầy sự dò hỏi và khao khát.
"Cảm ơn," cô khẽ nói, gần như là một tiếng rên rỉ.
Minh Khang không nói gì, anh chỉ cười nhẹ. Anh đưa tay lên, ngón cái vuốt nhẹ vết kem chống nắng còn sót lại trên khóe miệng cô. Sự va chạm nhỏ bé này kéo dài hơn mức cần thiết.
"Chúng ta đã đi quá giới hạn rồi, Khang," An Chi nói, giọng cô đầy sự cảnh báo, nhưng hơi thở của cô lại phản bội cô.
"Giới hạn à?" Anh cười. "Tớ đã giữ lời hứa không vượt qua gối kê lưng mà. Còn ở đây, chỉ có tớ, cậu, và biển cả. Biển không có ranh giới, Chi à."
Sau đó, anh đột ngột đứng dậy, kéo An Chi đứng lên.
"Tớ lạnh rồi. Cậu quên mang áo khoác, tớ cũng không mang khăn tắm thứ hai. Chiều nay trời sẽ lạnh đấy."
An Chi hiểu. Đây là lúc cô phải chấp nhận sự chia sẻ thân mật không thể tránh khỏi tiếp theo.
"Chúng ta sẽ dùng chung một chiếc khăn?" cô hỏi, giọng đầy hoài nghi.
"Tất nhiên. Hoặc cậu muốn mặc áo của tớ? Nhưng áo tớ ướt hết rồi."
Minh Khang tiến lại gần, anh quàng chiếc khăn tắm lớn quanh vai cô. Anh không buông ra mà vẫn giữ chặt hai đầu khăn, kéo cô lại gần hơn, để cô hoàn toàn được bao bọc trong hơi ấm cơ thể của anh đã thấm vào lớp vải.
"Đó là hơi ấm của tớ. Giờ là của cậu," anh nói, ánh mắt anh đầy dịu dàng và sở hữu.
Họ đứng đó, cùng nhau chia sẻ chiếc khăn, áp sát vào nhau hơn bao giờ hết, dưới ánh nắng cuối buổi trưa của Santorini. An Chi cảm thấy da mình run rẩy không phải vì lạnh, mà vì sự thân mật không lời này.
Cô biết, những quy tắc cô đặt ra trong căn phòng suite chỉ là những lời nói gió bay trước sự hấp dẫn mãnh liệt đang lan tỏa giữa họ.