du lịch cùng bạn khác giới

Chương 5:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi chia sẻ chiếc khăn, An Chi và Minh Khang nhanh chóng rời khỏi bãi biển Perissa. Cả hai đều im lặng một cách bất thường trong suốt chuyến đi về. Sự im lặng này không phải là sự thoải mái, mà là sự dồn nén của những cảm xúc vừa bùng nổ.

"Đói chưa?" Minh Khang hỏi khi họ đỗ xe ở Fira, trung tâm đảo. "Chúng ta cần ăn gì đó trước khi lên kế hoạch cho buổi chiều. Tớ biết một quán rượu nhỏ trên vách đá, chuyên món hải sản Địa Trung Hải."

"Nghe tuyệt vời," An Chi đáp, giọng cô vẫn còn hơi khàn. Cô đã thay lại quần áo khô, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi ấm của chiếc khăn chung và dấu vết bàn tay anh thoa kem chống nắng trên lưng.

Quán ăn nhỏ thực sự tuyệt vời. Nó nằm cheo leo trên vách đá Caldera, với những chiếc bàn nhỏ màu xanh trắng và tầm nhìn ngoạn mục ra biển. Ánh nắng Địa Trung Hải làm nổi bật những món ăn tươi ngon và rượu vang trắng mát lạnh.

Họ ngồi đối diện nhau. Lúc này, cả hai đã cởi bỏ vẻ ngoài chuyên nghiệp. Chiếc áo sơ mi trắng của Minh Khang bị xắn tay, để lộ cổ tay mạnh mẽ. An Chi thả lỏng mái tóc hơi ẩm ướt của mình.

"Đêm qua cậu ngủ có ngon không?" Minh Khang hỏi, đưa tay chạm nhẹ vào ly rượu của cô, một sự va chạm thân mật nhưng tinh tế.

An Chi chần chừ. "Không hẳn. Cảm giác như đang ngủ trên dây thừng vậy."

"Tớ cũng vậy," anh thừa nhận. "Tớ đã nghe thấy tiếng cậu trở mình. Tớ tự hỏi, liệu rào cản gối kê lưng có còn cần thiết không, nếu cả hai chúng ta đều phải chịu đựng sự thiếu ngủ như thế."

"Nó cần thiết," An Chi cắt lời. "Nó là ranh giới giữa đồng nghiệp và..."

"Và gì?" Minh Khang dựa người về phía trước, ánh mắt anh đầy thách thức. "Và hai người lớn trưởng thành bị thu hút lẫn nhau?"

Mặt An Chi nóng lên. Cô cúi xuống nhìn đĩa thức ăn. "Và hai người bạn không muốn phá hủy tình bạn của họ bằng một quyết định bốc đồng."

"Vậy thì du lịch chính là một quyết định bốc đồng hoàn hảo," anh nói.

Họ tiếp tục cuộc trò chuyện đầy ẩn ý, xen lẫn tiếng cười và những câu chuyện công việc. Cảm giác căng thẳng giữa sự kìm nén và cám dỗ tạo ra một bầu không khí thân mật đến mức những người phục vụ cũng không dám đến gần.

Nhưng sự riêng tư này không kéo dài.

Khi đang nhấm nháp ly rượu vang thứ hai, một người phụ nữ xuất hiện bên cạnh bàn họ. Cô ta có mái tóc vàng rực rỡ, đeo kính râm lớn và mặc một chiếc váy maxi hàng hiệu. Cô ta là một vẻ đẹp hiện đại, hoàn toàn đối lập với vẻ ngoài đơn giản của An Chi.

"Ôi Chúa ơi, Khang! Anh cũng ở đây sao?"

Minh Khang đứng dậy. "Chloe? Thật bất ngờ."

Chloe, một nhiếp ảnh gia thời trang người Pháp mà Minh Khang từng hợp tác, cười lớn. Cô ta ôm Minh Khang một cách thân mật, kéo dài hơn mức xã giao cần thiết.

An Chi cảm thấy có một luồng lạnh bất chợt chạy qua người, mặc dù trời vẫn đang nắng. Cô nhận ra cảm xúc lạ lùng này: Ghen tuông. Nó dữ dội và hoàn toàn bất ngờ.

Chloe quay sang An Chi, ánh mắt dò xét. "Và đây là...?"

"Đây là An Chi. Đồng nghiệp của tôi. Cô ấy là biên tập viên của dự án này," Minh Khang giới thiệu một cách trung lập, giọng nói anh trở nên chuyên nghiệp và xa cách hơn hẳn khi nói chuyện với An Chi trước đó.

"À, đồng nghiệp," Chloe kéo dài từ này, với một nụ cười đầy ý nghĩa. "Tuyệt vời. Tôi đang làm việc ở Mykonos, nhưng tôi bay qua đây cuối tuần. Chúng ta nên đi uống cùng nhau tối nay, Khang. Tôi có rất nhiều điều muốn bàn bạc với anh."

Minh Khang nhìn sang An Chi. Anh thấy sự lạnh lùng và cảnh giác rõ ràng trong mắt cô.

"Tôi e là chúng tôi hơi bận," Minh Khang bắt đầu.

Nhưng An Chi ngắt lời, cô mỉm cười, nụ cười mà chỉ những đồng nghiệp lâu năm mới biết là nụ cười giả dối nguy hiểm.

"Không, không bận đâu, Minh Khang. Chúng ta nên nghỉ ngơi sau buổi làm việc hiệu quả sáng nay chứ. Tối nay chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút... rồi sau đó tiếp tục công việc," An Chi nhấn mạnh từ "nghỉ ngơi" và "công việc" một cách đầy ẩn ý.

Minh Khang hiểu cô đang muốn "đánh dấu lãnh thổ". Anh nhìn An Chi, sự thích thú và biết ơn len lỏi trong mắt anh, đi kèm với một chút khiêu khích.

"Tuyệt vời. Vậy thì tối nay 8 giờ ở quán Bar PK," Minh Khang nhanh chóng chấp nhận lời mời của Chloe, nhưng ánh mắt anh vẫn dán vào An Chi. Anh biết cô đang giận, và anh muốn xem cô sẽ làm gì.

Sau khi Chloe rời đi, sự im lặng trở lại, nhưng lần này là sự im lặng gay gắt.

"Tại sao anh lại nhận lời?" An Chi hỏi, giọng cô lạnh như băng.

"Tại sao cậu lại chen vào? Cậu không muốn tớ nghỉ ngơi sao?" Minh Khang mỉm cười tinh quái. "Với lại, cô ấy là một nhiếp ảnh gia giỏi. Có thể tớ sẽ học hỏi được điều gì đó."

"Hay anh học hỏi được điều gì khác?" An Chi đáp trả, cô cảm thấy vị ghen tuông cay đắng nơi đầu lưỡi, trộn lẫn với vị rượu vang.

Minh Khang đưa tay ra, đặt lên tay cô, nhẹ nhàng nắm lấy. Hơi ấm của bàn tay anh làm tan đi một phần sự giận dữ của cô.

"Yên tâm, Chi. Món khai vị ngon nhất luôn là của riêng tớ," anh thì thầm, giọng anh đầy sự trấn an và khẳng định chủ quyền. "Và tớ không thích chia sẻ."

Hành động này, lời nói này, đã đập tan mọi rào cản lý trí còn sót lại của An Chi. Cô biết đêm nay sẽ không chỉ là một buổi tối xã giao. Đó sẽ là một màn kịch mà cô phải đóng vai người yêu, người sở hữu anh, để chứng minh cảm xúc thực sự của cô – không chỉ với Chloe, mà còn với chính Minh Khang.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×