du lịch cùng bạn khác giới

Chương 6:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều trôi qua trong không khí căng thẳng nhưng đầy mong đợi. Sau khi về phòng, cả An Chi và Minh Khang đều vờ như đang bận rộn với công việc, nhưng cả hai đều biết tâm trí họ đang tập trung vào một thứ duy nhất: màn kịch tối nay.

An Chi quyết tâm. Cô sẽ không để Chloe hay bất kỳ ai khác nhìn thấy sự ngập ngừng trong mối quan hệ của họ. Đã đến lúc phải chấp nhận sự thật rằng chuyến đi này không còn là công việc nữa, mà là cơ hội cuối cùng cho tình cảm bị kìm nén.

Cô bước vào phòng tắm để chuẩn bị. Sau khi tắm nước nóng, cô đứng trước gương, nhìn mình trong chiếc áo choàng tắm bằng vải waffle trắng. Sự mềm mại của vải đối lập với cảm giác nồng cháy đang khuấy động bên trong cô.

Trong túi đồ cá nhân, cô lấy ra chiếc váy mà cô đã mua từ lâu nhưng chưa bao giờ dám mặc: một chiếc slip dress lụa màu đen tuyền, với phần cổ xẻ sâu và chất liệu mỏng nhẹ, gần như trong suốt dưới ánh đèn. Nó là một sự táo bạo.

Trong lúc cô đang cố gắng kéo khóa váy, cửa phòng tắm đột nhiên bị gõ nhẹ.

"Chi? Cậu ổn chứ?" Giọng Minh Khang vang lên, trầm và hơi lo lắng. "Cậu ở trong đó lâu quá. Hay cậu cần tớ giúp gì không?"

An Chi thở dốc. Chiếc khóa váy bị kẹt ở lưng, ngay trên đường cong thắt lưng. Trong không gian nhỏ hẹp, cô cảm thấy sự cám dỗ mãnh liệt khi nhờ anh giúp đỡ. Nhưng cô không thể.

"Tớ ổn!" cô nói, cố gắng làm cho giọng mình vững vàng. "Chỉ đang... vật lộn với chiếc váy thôi."

"Vậy để tớ giúp," anh nói. "Chúng ta là đồng nghiệp, phải không? Hay là người yêu hờ? Dù sao thì việc kéo khóa váy cũng là nhiệm vụ của đàn ông."

Trước khi An Chi kịp phản đối, Minh Khang đã mở khóa dự phòng và bước vào.

Căn phòng tắm đột ngột trở nên quá nhỏ. Minh Khang đứng sau cô, cách cô một khoảng không thể tránh khỏi. Cô có thể cảm nhận được hơi ấm của cơ thể anh và mùi nước hoa nam tính phảng phất trong không khí ẩm ướt.

"Ồ," Minh Khang thốt lên, giọng anh trầm xuống, đầy sự ngạc nhiên thú vị. Anh không nhìn vào gương, anh chỉ nhìn vào tấm lưng trần của cô và chiếc váy lụa đang nửa kín nửa hở. "Chiếc váy này... rất hợp với cậu."

An Chi cảm thấy da mình nóng bừng. Cô chỉ còn cách quay lại.

"Nhanh lên. Chiếc khóa bị kẹt ở đó."

Minh Khang đưa tay ra, những ngón tay anh chạm vào lưng cô, ngay dưới vai. Da thịt An Chi nổi da gà ngay lập tức. Anh cẩn thận dùng ngón cái và ngón trỏ kéo nhẹ chiếc khóa, nhưng hành động này kéo dài một cách cố ý.

"Xong rồi," anh thì thầm, giọng anh gần sát tai cô.

Nhưng anh không rút tay về. Anh áp lòng bàn tay lên lưng cô, giữ cô lại. Sự tĩnh lặng trong phòng tắm trở nên ngột ngạt.

"Quy tắc số ba của chúng ta..." Minh Khang bắt đầu, giọng anh chứa đầy sự tự mãn.

"Về việc mặc đồ ngủ lịch sự," An Chi tiếp lời.

"Và quy tắc của tớ... về việc tớ không muốn chia sẻ bất cứ điều gì ngon miệng với người khác," anh nói, giọng anh gần như là một tiếng thở dài thèm muốn.

Anh nhẹ nhàng quay cô lại. Bây giờ, họ đối diện nhau, chỉ cách nhau một khoảng trống nhỏ. Ánh mắt Minh Khang sáng rực bởi sự đam mê bị kìm nén.

Anh cúi xuống, hít nhẹ mùi hương ở cổ cô.

"Tớ biết cậu đang ghen," anh nói, gần như là một lời buộc tội. "Và tớ thích điều đó."

An Chi không phủ nhận. Cô đưa tay lên, vuốt nhẹ theo đường viền khuôn mặt anh.

"Tối nay," cô nói, giọng cô khàn đến mức cô không nhận ra. "Tối nay chúng ta sẽ đóng vai người yêu. Không còn là đồng nghiệp nữa."

"Màn kịch lãng mạn này bắt đầu ngay bây giờ sao?" Minh Khang mỉm cười.

"Nó bắt đầu từ lúc anh chạm vào lưng tớ ở bãi biển."

Minh Khang không nói gì nữa. Anh chỉ cúi xuống và đặt lên môi cô một nụ hôn, không phải nụ hôn bốc đồng, say xỉn như lần trước, mà là một nụ hôn chậm rãi, thăm dò, nhưng đầy sự sở hữu và cam kết. Nụ hôn mang theo vị mặn của biển và vị ngọt của sự đầu hàng từ cả hai phía.

Anh tách ra, nhưng trán họ vẫn chạm vào nhau.

"Tối nay, không có gối kê lưng," anh thì thầm.

"Tối nay," An Chi đáp lại, ánh mắt cô đầy sự thách thức và khao khát. "Anh sẽ ngủ ở bất cứ nơi nào anh muốn, miễn là nó không xa tầm tay tớ."

Minh Khang cười vang, nụ cười đầy chiến thắng và sự mãn nguyện. Anh đặt một ngón tay lên môi An Chi, nơi vết son đỏ của cô đã bị phai đi một chút.

"Hãy để tớ sửa lại cho cậu," anh nói. "Vết son của người yêu tớ không thể bị lem luốc khi đi chiến đấu."

Anh bước ra khỏi phòng tắm, để lại An Chi với trái tim đập thình thịch và cảm giác tê dại nơi đôi môi. Chiếc váy lụa màu đen, ban đầu là một trang phục gợi cảm, giờ đây đã trở thành chiếc áo giáp của cô.

Cô biết, đêm nay sẽ là đêm mà mọi luật lệ bị bẻ gãy. Và cô hoàn toàn sẵn lòng để Minh Khang làm người vi phạm.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×