Quán bar PK nằm ở một vị trí đắc địa ở Fira, với ban công mở hướng ra biển, nơi ánh đèn mờ ảo và nhạc điện tử pha trộn với tiếng sóng vỗ. Không khí ở đây đặc quánh hương vị của tiệc tùng và sự tự do, một bối cảnh hoàn hảo cho màn kịch của An Chi và Minh Khang.
An Chi bước vào, chiếc váy lụa màu đen tuyền của cô di chuyển theo từng bước chân, thu hút mọi ánh nhìn. Chiếc váy không quá hở, nhưng sự ôm sát và chất liệu mỏng nhẹ của lụa đã làm nổi bật từng đường cong một cách tinh tế. Cô cảm thấy tự tin và nguy hiểm hơn bao giờ hết.
Minh Khang đang đứng cạnh quầy bar, trông anh thật nổi bật trong chiếc áo sơ mi linen màu kem. Anh quay lại, ánh mắt anh chạm vào cô. Sự ngưỡng mộ và khao khát trong đôi mắt anh đã trả lời cho mọi nghi ngờ còn sót lại của An Chi.
"Trễ hẹn," Minh Khang thì thầm, nắm lấy tay cô và kéo cô lại gần. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên thái dương cô, một cử chỉ thân mật công khai đầu tiên. "Nhưng xứng đáng để chờ."
Họ tiến đến bàn của Chloe, người đã ngồi sẵn với một ly cocktail màu xanh neon. Chloe nhìn An Chi từ đầu đến chân, ánh mắt cô ta đầy vẻ đánh giá lạnh lùng.
"Tuyệt vời. Cô cuối cùng cũng đến, An Chi," Chloe nói, giọng điệu ngọt ngào nhưng lạnh nhạt. "Tôi đã nói chuyện với Khang về dự án mới của chúng tôi. Ý tưởng rất thú vị."
Minh Khang nhanh chóng đặt tay lên ghế của An Chi, một động thái bảo vệ lãnh thổ rõ ràng.
"Đúng vậy. Nhưng đó là dự án sau. Hiện tại, chúng tôi đang tập trung vào Santorini. An Chi là biên tập viên xuất sắc. Cô ấy biết chính xác những gì độc giả muốn," Minh Khang nói, ánh mắt anh chỉ hướng về An Chi.
Suốt nửa giờ tiếp theo, Chloe cố gắng thao túng cuộc trò chuyện, tập trung vào những kỷ niệm cũ với Minh Khang, những lần làm việc ở Milan hay Paris. An Chi nhận ra cô ta đang cố gắng tạo ra một rào cản vô hình giữa cô và Minh Khang.
An Chi không nói nhiều, nhưng mỗi lần cô ta nói, An Chi lại hành động.
Khi Chloe kể về một quán cà phê ở Rome, An Chi chạm nhẹ vào tay Minh Khang và nói, "Em nhớ anh đã nói về món kem dâu ở đó. Lần tới chúng ta đến Rome, anh nhất định phải đưa em đi."
Khi Chloe vô tình chạm vào cánh tay Minh Khang, An Chi đặt đầu nhẹ nhàng lên vai anh, một cử chỉ quyền sở hữu mà không cần lời nói.
Minh Khang hiểu ý cô. Anh đáp lại mỗi hành động của cô một cách tự nhiên và mãnh liệt. Anh vuốt tóc cô, thì thầm vào tai cô, và ánh mắt anh đầy sự chiều chuộng mà không một người đồng nghiệp nào dành cho nhau.
Chloe cuối cùng cũng nản lòng. Cô ta đứng dậy. "Tôi phải đi rồi. Rất vui được gặp các bạn. Khang, gọi cho tôi nhé."
Minh Khang gật đầu xã giao. Ngay khi Chloe quay lưng, An Chi thở phào nhẹ nhõm, và một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên môi cô.
"Thành công rồi," cô thì thầm.
"Diễn xuất của cậu rất đạt, Chi," Minh Khang cười lớn. Anh nắm lấy tay cô, kéo cô ra sàn nhảy, nơi ánh đèn màu tím và xanh đang nhấp nháy.
"Không phải diễn xuất," An Chi trả lời, cô nhìn thẳng vào mắt anh. "Tối nay, đó là sự thật."
Bản nhạc trở nên chậm rãi hơn. Minh Khang kéo cô sát vào người, hai cơ thể dán vào nhau. Chiếc váy lụa mỏng manh của An Chi là thứ duy nhất ngăn cách cô với cơ thể nóng bỏng của anh. Cô có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh qua lớp vải.
Họ không khiêu vũ phức tạp, chỉ là những bước đi nhẹ nhàng, đung đưa theo điệu nhạc. Nhưng sự gần gũi này đã đẩy họ vào một không gian riêng tư hoàn toàn giữa đám đông.
Minh Khang cúi xuống, đặt cằm lên tóc cô. "Tớ thích cách cậu bảo vệ tớ. Rất quyết đoán, rất gợi cảm."
"Tớ không bảo vệ anh. Tớ bảo vệ chủ quyền," An Chi sửa lời. Cô ngước nhìn, đôi mắt cô lấp lánh sự thách thức.
Anh nắm lấy eo cô, siết chặt hơn một chút, một cử chỉ sở hữu công khai đáp trả.
"Vậy thì, chủ nhân của tớ," anh nói, giọng anh trầm khàn, đầy sự thèm muốn. "Chúng ta về phòng thôi. Tớ không nghĩ tớ có thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa khi phải đứng giữa đám đông mà không thể hôn cậu."
An Chi biết đây là thời điểm. Sự căng thẳng đã không thể kéo dài hơn được nữa.
"Đi thôi," cô thì thầm, cảm thấy vị trái cấm đang dâng lên nơi cuống họng.
Họ rời khỏi quán bar, nắm tay nhau giữa đêm. Cuộc khiêu vũ đã kết thúc, nhưng màn trình diễn thân mật thực sự chỉ vừa mới bắt đầu.
Khi họ về đến phòng suite, chiếc giường King-size nhìn có vẻ lãng mạn hơn bao giờ hết, và chiếc gối kê lưng—rào cản lý trí cuối cùng—đã bị vứt đi.
Minh Khang nhẹ nhàng đẩy An Chi vào trong. Anh đóng cửa lại, và tiếng click của khóa cửa vang lên như một lời tuyên bố chính thức cho sự đầu hàng của cả hai.