du lịch cùng bạn khác giới

Chương 8:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng khóa cửa vang lên, sắc nét và dứt khoát, cắt đứt mọi mối liên hệ của họ với thế giới bên ngoài. Trong căn phòng suite mờ ảo, chỉ còn lại Minh Khang, An Chi, và sự khao khát nóng bỏng đã không thể kìm nén thêm được nữa.

Minh Khang quay lại, ánh mắt anh tối sầm. Anh tiến đến, từng bước chân chậm rãi nhưng đầy uy lực. An Chi đứng đó, dựa lưng vào cánh cửa, hơi thở dồn dập. Cô không chạy, cô cũng không muốn chạy.

"Tối nay, không có gối kê lưng," Minh Khang nhắc lại lời tuyên bố ở quán bar.

"Và không có quy tắc nào cả," An Chi đáp, giọng cô khàn đến mức chỉ là một tiếng thì thầm.

Anh đã ở trước mặt cô. Anh không chạm vào cô ngay lập tức, mà đưa tay lên, vuốt nhẹ chiếc dây lụa mảnh trên vai cô, cảm nhận sự mỏng manh của chiếc váy đen.

"Chiếc váy này... là một lời mời gọi nguy hiểm," anh nói, giọng anh trầm ấm như một lời cam kết. "Nhưng tớ nghĩ tớ nên tháo nó ra trước khi nó giết chết tớ."

Minh Khang nhẹ nhàng cúi xuống, đặt một nụ hôn lên cổ cô, nơi cô vẫn còn cảm nhận được hơi lạnh của gió đêm và hơi nóng của anh. Nụ hôn của anh không còn thăm dò nữa, mà đã chuyển thành sự chiếm hữu ngọt ngào.

An Chi đưa tay lên, nắm lấy vai anh, cảm nhận sức mạnh của anh dưới lớp áo sơ mi linen mỏng. Cô kéo anh lại gần hơn, chủ động đáp lại bằng tất cả những cảm xúc mà cô đã giấu kín suốt một năm qua.

Nụ hôn sâu hơn, mãnh liệt hơn. Họ di chuyển khỏi cửa, bước chân không vững.

Minh Khang bế bổng cô lên một cách dễ dàng, An Chi vòng chân qua eo anh. Anh di chuyển về phía chiếc giường King-size, nơi ánh đèn vàng dịu nhẹ đang mời gọi.

Đồ đạc rơi xuống sàn: Chiếc túi xách nhỏ, chiếc áo vest ngoài của anh, rồi chiếc váy lụa đen. Chiếc khóa váy mà anh đã vật lộn để kéo lên giờ đây bị kéo xuống một cách vội vã, và chiếc váy lụa trượt dài xuống chân cô như một lời chào tạm biệt với lý trí.

An Chi chỉ còn lại trong bộ đồ lót ren màu đen—một sự trùng hợp hoàn hảo với sự nổi loạn của đêm nay.

"Anh quá đẹp," cô thốt lên, giọng cô đầy sự ngưỡng mộ và khao khát.

Minh Khang mỉm cười, nụ cười đầy sự say mê. Anh thả cô xuống chiếc giường mềm mại. Lưng cô chìm vào ga trải giường trắng muốt, tạo ra một sự tương phản đầy kích thích với làn da và bộ đồ lót đen của cô.

Anh không vội vàng. Anh dành thời gian để chiêm ngưỡng cơ thể cô dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt anh sáng rực bởi niềm đam mê.

Anh cúi xuống, đặt những nụ hôn dọc theo đường xương quai xanh, rồi xuống vùng cổ và ngực. Hơi thở nóng ấm của anh khiến da thịt An Chi nổi da gà.

An Chi đưa tay lên, vội vã cởi bỏ chiếc áo sơ mi của anh. Cô muốn cảm nhận anh, cảm nhận sức nóng của làn da anh không còn bị che chắn bởi bất kỳ lớp vải nào.

Khi anh cởi bỏ chiếc áo, cơ thể săn chắc, rám nắng của anh hiện ra. Đó là cơ thể của một người du mục, một nhiếp ảnh gia luôn di chuyển, đầy sức sống và sức mạnh. Cô vuốt ve cơ ngực anh, cảm nhận nhịp tim cuồng nhiệt của anh.

"Anh đã muốn điều này từ rất lâu rồi," Minh Khang thì thầm, giọng anh khàn đặc.

"Em cũng vậy," An Chi thừa nhận, cô đưa tay lên, kéo đầu anh xuống và chủ động kết nối nụ hôn, nụ hôn mang đầy vị cuồng nhiệt của sự chờ đợi đã kết thúc.

Họ xoắn xuýt vào nhau, không còn là sự khám phá e dè, mà là sự hòa quyện mãnh liệt của hai người đã biết quá rõ về nhau, đã kìm nén quá lâu.

Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ nhỏ trong căn phòng suite Santorini bị nhấn chìm bởi nhịp điệu dồn dập của đam mê.

Đêm đó, chiếc giường King-size không còn là nơi bị chia cắt bởi gối kê lưng, mà là sân khấu của sự đầu hàng tuyệt đối. An Chi cảm nhận sự sở hữu mạnh mẽ của Minh Khang, và cô hoàn toàn chấp nhận nó, như một lời cam kết không lời giữa biển Aegean.

Nhiệt độ trong căn phòng suite không phải đến từ lò sưởi, mà là từ hai cơ thể cuối cùng đã tìm thấy nhau.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×