dụ tình hợp đồng

Chương 3: Màn Kịch Hoàn Hảo Dưới Ánh Đèn Flash


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cánh cửa căn hộ SkyDome đóng lại sau lưng Lãnh Tôn, để lại Diệp Anh trong một sự im lặng lớn hơn cả tiếng ồn ào của thành phố. Cô đứng đó, giữa căn phòng khách xa hoa, chiếc nhẫn kim cương trên tay lấp lánh như một lời nguyền rủa. Nó nặng trịch, không phải vì trọng lượng vật chất, mà vì gánh nặng của danh phận mới – Bà Lãnh.

Cô đi về phía cửa sổ kính, nhìn xuống dòng xe cộ hối hả. Phía dưới kia là thế giới cô đã từng thuộc về; còn nơi đây, là chiếc lồng vàng cô vừa chấp nhận bước vào.

Khoảng nửa giờ sau, một người phụ nữ trung niên bước vào. Bà mặc bộ đồ vest màu đen trang nhã, tóc búi cao gọn gàng, khuôn mặt hiền hậu nhưng ánh mắt lại sắc sảo, chuyên nghiệp. Bà là Quản gia Lưu, người đã đón Diệp Anh tối qua.

“Chào Bà Lãnh,” Quản gia Lưu cúi đầu chào, thái độ tôn kính tuyệt đối nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. “Tổng giám đốc đã dặn dò tôi lo liệu mọi việc cho buổi họp báo chiều nay.”

“Chào bà Lưu,” Diệp Anh đáp lại, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh. “Tôi cần phải chuẩn bị những gì?”

“Đầu tiên là trang phục và ngoại hình. Danh phận mới của cô không cho phép cô xuất hiện với vẻ ngoài tùy tiện. Váy áo, trang sức, giày dép… mọi thứ đều phải là hàng đặt may riêng hoặc từ các thương hiệu cao cấp.” Quản gia Lưu mỉm cười nhẹ. “Và quan trọng nhất, cô cần được nghỉ ngơi. Sự mệt mỏi sẽ lộ rõ trước ống kính.”

Chuyến đi mua sắm không phải là một buổi thư giãn. Nó là một chiến dịch thay đổi diện mạo khẩn cấp, được tổ chức bởi đội ngũ chuyên gia hàng đầu.

Diệp Anh được đưa đến những khu vực cấm cửa với người thường. Cô được đo đạc, thử trang phục từ các nhà thiết kế danh tiếng, từ dạ hội lộng lẫy đến công sở tinh tế. Trong phòng thay đồ xa hoa, Diệp Anh nhìn mình trong gương. Lần đầu tiên, cô thấy một người phụ nữ khác.

Chiếc váy công sở đơn giản màu xám cũ kỹ đã bị thay thế bằng chiếc váy lụa satin màu xanh ngọc lục bảo ôm sát cơ thể, tôn lên đường cong quyến rũ mà trước đây cô chưa bao giờ biết mình sở hữu. Đôi mắt mệt mỏi được trang điểm nhẹ nhàng nhưng tinh tế, che đi quầng thâm và làm nổi bật đôi con ngươi đen sâu thẳm. Tóc cô được tạo kiểu uốn lượn mềm mại, sang trọng.

Với chiếc nhẫn kim cương chói lòa trên tay, cô trông như một nữ thần vừa bước ra từ tạp chí thời trang. Nhưng khi cô chạm vào tấm gương lạnh lẽo, cô thấy sự trống rỗng trong ánh mắt mình.

“Bà Lãnh, bộ trang sức này rất hợp với cô,” một nhà tạo mẫu nói, đeo lên cổ cô sợi dây chuyền kim cương rực rỡ.

Diệp Anh mỉm cười. Nụ cười đó là nụ cười của Bà Lãnh, hoàn hảo, thanh lịch, nhưng không chút nhiệt độ. Đó là nụ cười cô phải diễn.

“Cô thật sự rất đẹp, Diệp Anh,” Quản gia Lưu nhận xét, giọng điệu có chút cảm thán chân thật. “Nhưng vẻ đẹp này phải đi đôi với sự tự tin. Cô không phải là người hầu, cô là vợ của Tổng giám đốc. Hãy nhớ lấy điều đó.”

Lời nhắc nhở của Quản gia Lưu như một lời cổ vũ. Diệp Anh thầm tự nhủ: Đây là vỏ bọc. Đây là vũ khí cô cần để bảo vệ mẹ mình. Cô phải diễn cho tròn vai.

Bốn giờ chiều. Khách sạn sang trọng nhất thành phố, phòng họp báo riêng của Tập đoàn S&T. Hàng chục phóng viên, đèn flash, và máy quay đã chật kín căn phòng. Đây là sự kiện chấn động. Tổng giám đốc Lãnh Tôn, người nổi tiếng là “tảng băng di động,” lại đột ngột kết hôn với một người phụ nữ bí ẩn, không có bất kỳ thông tin nào.

Lãnh Tôn bước ra đầu tiên. Anh mặc bộ vest xám than chì, vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị như thường lệ. Sự xuất hiện của anh khiến cả phòng họp chìm vào im lặng đầy kính nể.

Sau đó, Diệp Anh xuất hiện.

Khoảnh khắc cô bước vào, những tiếng xì xào ngạc nhiên, rồi ngay lập tức là những tiếng “tách, tách” dồn dập của máy ảnh.

Diệp Anh khoác tay Lãnh Tôn. Làn da cô trắng ngần dưới ánh đèn flash, chiếc váy ngọc lục bảo tôn lên vẻ thanh lịch hoàn hảo. Cô mỉm cười. Nụ cười không quá rạng rỡ, nhưng đủ dịu dàng và bí ẩn để khơi gợi sự tò mò.

Lãnh Tôn đưa tay ôm eo cô, một cử chỉ thân mật nhưng đầy kiểm soát. Anh cúi xuống, thì thầm vào tai cô, đủ lớn để cô nghe thấy: “Diễn xuất tốt. Đừng rời mắt khỏi tôi.”

Cô gật đầu nhẹ. Cảm nhận được sự nóng rực từ bàn tay anh xuyên qua lớp vải, cô tựa sát vào anh, như một người vợ đang tìm kiếm sự che chở.

Lãnh Tôn bắt đầu bài phát biểu ngắn gọn, lạnh lùng, xác nhận cuộc hôn nhân. “Đây là vợ tôi, Diệp Anh. Chúng tôi đã kết hôn. Cô ấy sẽ cùng tôi gánh vác trách nhiệm gia đình và xã hội. Mọi câu hỏi ngoài lĩnh vực kinh doanh, chúng tôi xin phép không trả lời chi tiết.”

Phần hỏi đáp bắt đầu ngay sau đó. Những câu hỏi liên quan đến cổ phiếu, đối thủ, và các dự án mới của S&T được Lãnh Tôn trả lời dứt khoát. Nhưng sau đó, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào Diệp Anh.

“Bà Lãnh, xin hỏi, vì sao hôn lễ lại diễn ra gấp rút như vậy? Có phải cô đã mang thai?” Một nữ phóng viên táo bạo hỏi.

Diệp Anh định trả lời, nhưng Lãnh Tôn đã nhanh hơn, giọng anh lạnh lùng không thể bàn cãi: “Đó là chuyện riêng tư. Không có.”

“Tổng giám đốc Lãnh, chúng tôi biết cô Diệp Anh không có thông tin gia thế công khai. Có tin đồn rằng cô ấy đến từ một gia đình bình thường. Điều này có đúng không?” Một câu hỏi đầy ác ý khác được đưa ra.

Diệp Anh cảm thấy nhói đau. Sự thật phũ phàng luôn là con dao chí mạng. Cô biết đây là điểm yếu của mình.

Đột nhiên, cánh cửa phòng họp được mở ra. Một người phụ nữ xinh đẹp, sắc sảo, bước vào. Cô ta mặc bộ đồ đỏ rực, mái tóc xoăn bồng bềnh và ánh mắt đầy thù địch. Đó là Lâm Mẫn, tiểu thư tập đoàn đối thủ của S&T, cũng là người được đồn đoán là vị hôn thê cũ của Lãnh Tôn trước khi hợp đồng bị hủy bỏ.

Lâm Mẫn cười lạnh, bước đến gần bàn họp báo.

“Lãnh Tôn, anh thực sự tìm được một món hàng rẻ tiền để trám chỗ đấy à?” Lâm Mẫn chế giễu, không thèm để ý đến Diệp Anh. “Một cô gái không tên tuổi, không xuất thân. Cô ấy làm được gì ngoài việc… phục vụ anh trên giường?”

Cả phòng họp báo im lặng như tờ. Đèn flash ngừng nháy. Mọi ánh mắt đổ dồn vào Lãnh Tôn và Diệp Anh.

Lãnh Tôn siết chặt eo Diệp Anh, ánh mắt anh lạnh lẽo đến đáng sợ. Diệp Anh cảm nhận được sự tức giận đang dâng trào trong người anh. Anh định lên tiếng, nhưng Diệp Anh đã nhanh hơn.

Cô mỉm cười. Nụ cười lần này không phải là diễn xuất, mà là sự tự trọng cuối cùng.

“Xin lỗi cô Lâm,” Diệp Anh nhẹ nhàng nói, giọng cô dịu dàng nhưng vang vọng, thu hút mọi sự chú ý. Cô dùng tay còn lại, đặt nhẹ lên mu bàn tay Lãnh Tôn, cử chỉ thân mật đầy tự nhiên.

“Gia đình tôi, tuy không giàu có, nhưng cha mẹ đã dạy tôi rằng tình yêu và lòng chung thủy không được đo bằng số tài khoản ngân hàng. Tổng giám đốc Lãnh, chồng tôi, là một người đàn ông tinh tế. Anh ấy không cần một cuộc hôn nhân kinh doanh, anh ấy cần một người vợ biết yêu thương và ủng hộ anh ấy.

Tôi biết, chiếc nhẫn này không chỉ là vật chất, nó là lời hứa.”

Cô hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lâm Mẫn, nhưng giọng nói vẫn đầy sự thông cảm. “Có lẽ, cô Lâm chưa từng hiểu được điều đó. Hoặc có lẽ, cô đã từng có cơ hội, nhưng lại để lỡ vì nghĩ rằng mình có thể dùng tiền bạc hay địa vị để mua chuộc trái tim anh ấy.”

Diệp Anh quay sang Lãnh Tôn, đôi mắt cô ánh lên sự ngưỡng mộ giả tạo nhưng rất chân thật. “Anh yêu em không phải vì em giàu có, mà vì em là em. Em tin vào sự lựa chọn của anh.”

Đòn phản công này quá bất ngờ, quá khéo léo và hợp lý. Nó không chỉ bảo vệ Diệp Anh mà còn gián tiếp nâng cao giá trị của Lãnh Tôn: Anh không phải kẻ hám lợi, anh kết hôn vì tình yêu đích thực.

Lâm Mẫn cứng họng, khuôn mặt cô ta trắng bệch vì tức giận. Các phóng viên bắt đầu xôn xao, ghi chép lia lịa.

Lãnh Tôn, người vốn không bao giờ biểu lộ cảm xúc, đột nhiên cúi đầu. Anh đặt một nụ hôn nhẹ, nhanh chóng lên trán Diệp Anh. Cử chỉ này, tuy thoáng qua, nhưng đủ để khiến phòng họp báo nổ tung.

“Đúng vậy,” Lãnh Tôn lạnh lùng nói, ánh mắt anh không rời khỏi Lâm Mẫn. “Vợ tôi đã nói đúng. Người cô ấy là đủ. Cô Lâm, đây là cuộc họp báo của S&T. Nếu cô không có câu hỏi kinh doanh nào, mời cô rời khỏi.”

Màn kịch hoàn hảo. Diệp Anh đã cứu vãn danh dự của Lãnh Tôn và củng cố niềm tin về một “câu chuyện tình yêu cổ tích” không tưởng. Lâm Mẫn uất hận rời đi.

Cuộc họp báo kết thúc ngay sau đó.

Trong chiếc xe hơi riêng trở về căn hộ SkyDome, không khí im lặng đến ngột ngạt. Diệp Anh mệt mỏi tựa lưng vào ghế da, đầu cô ong lên vì căng thẳng. Cô đã dồn hết sức lực và tinh thần để diễn trọn vai.

Lãnh Tôn ngồi bên cạnh cô, anh lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng cô biết anh đang quan sát cô.

“Cô đã mạo hiểm,” anh đột ngột lên tiếng. “Cô đã đi chệch khỏi kịch bản. Cô biết rõ Điều khoản 4 cấm cô làm bất cứ điều gì ngoài mệnh lệnh của tôi.”

Diệp Anh cảm thấy hơi run sợ. Cô đã vi phạm điều khoản nghiêm trọng.

“Tôi xin lỗi, Tổng giám đốc,” cô nói khẽ. “Nhưng nếu tôi im lặng, tin đồn sẽ lan rộng rằng anh cưới một người phụ nữ tham tiền, hoặc tệ hơn, rằng tôi là một kẻ lừa đảo. Điều đó sẽ ảnh hưởng đến uy tín và giá cổ phiếu S&T. Tôi chỉ đang bảo vệ lợi ích của bản hợp đồng.”

Lãnh Tôn im lặng. Cô nhìn anh qua kính chiếu hậu. Ánh mắt anh tối sầm lại, khó lường.

“Phân tích không tồi,” cuối cùng anh nói, giọng anh vẫn lạnh nhưng không còn sự giận dữ. “Cô đã giải quyết tình huống thông minh. Cô không chỉ cứu vãn danh dự, cô còn tạo ra một lớp vỏ bọc hoàn hảo cho chúng ta.”

Anh đưa tay, chạm vào chiếc nhẫn kim cương trên tay cô. “Cử chỉ đặt tay lên tôi lúc đó, cũng rất tự nhiên. Cô đã học nhanh đấy.”

Diệp Anh không dám nhúc nhích. Lời khen của Lãnh Tôn còn đáng sợ hơn cả lời đe dọa.

“Cô Lâm Mẫn sẽ không bỏ qua chuyện này,” anh cảnh báo. “S&T và tập đoàn của cô ta đang cạnh tranh khốc liệt. Cô đã kéo cô ta vào cuộc chiến cá nhân. Cô phải chuẩn bị tinh thần.”

“Tôi sẵn sàng,” Diệp Anh đáp, sự mệt mỏi bị thay thế bằng một ý chí kiên định. Cô đã ký vào bản hợp đồng này, cô sẽ chiến đấu đến cùng cho mạng sống của mẹ cô.

Tối hôm đó, căn hộ SkyDome chìm trong ánh nến. Lãnh Tôn đã trở về muộn. Anh bước vào phòng ngủ, tháo cà vạt. Anh nhìn Diệp Anh đang ngồi trên giường, đọc một cuốn sách cô đã mang theo. Cô đã thay chiếc váy dạ hội lộng lẫy bằng bộ đồ lụa kín đáo.

“Tối nay, cô không cần diễn nữa,” Lãnh Tôn nói.

Diệp Anh đặt cuốn sách xuống. “Tôi hiểu. ‘Nghĩa vụ’ bắt đầu.”

Anh chậm rãi tiến đến. Anh không nói gì, nhưng sự hiện diện của anh đã lấp đầy căn phòng. Diệp Anh cảm nhận được sự thay đổi tinh tế trong ánh mắt anh từ cuộc họp báo. Có sự tôn trọng nghề nghiệp, nhưng sự chiếm hữu thể xác lại càng mạnh mẽ hơn.

Lãnh Tôn ngồi xuống mép giường. Anh đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, ngón tay anh chạm vào đôi môi cô.

“Cô đã nói hôm qua, cô muốn nó có ý nghĩa,” anh thì thầm. “Hôm nay, cô đã làm rất tốt, Diệp Anh. Cô đã mang lại cho tôi sự ổn định mà tôi cần. Cô đã là một ‘Bà Lãnh’ hoàn hảo.”

Anh cúi xuống, hôn lên gáy cô, một nụ hôn nhẹ nhàng, không hề thô bạo. Nó không phải là một hành động của tình yêu, mà là một sự ‘thưởng’ cho sự phục tùng tuyệt đối và màn trình diễn xuất sắc của cô.

“Tối nay, chúng ta không vội.” Giọng anh trầm khàn, đầy dụ dỗ. “Hãy nhớ, đây là ‘nghĩa vụ’ của cô, nhưng nó cũng là sự hưởng thụ của tôi. Cô là của tôi, Diệp Anh.”

Diệp Anh nhắm mắt lại. Cô không còn cảm thấy nhục nhã hoàn toàn, mà là một sự chấp nhận số phận đáng sợ. Cô đã bước chân vào một trò chơi quyền lực và thể xác, nơi cô phải dùng sự thông minh và cơ thể của mình để tồn tại. Đêm đó, trong vòng tay của Lãnh Tôn, Diệp Anh không còn là cô gái tuyệt vọng nữa, cô đã là một nữ diễn viên chuyên nghiệp, người chấp nhận đánh cược tất cả vào bản hợp đồng 300 ngày này.

Sự cuồng nhiệt của Lãnh Tôn đêm nay có thêm một tầng ý nghĩa mới: sự tôn trọng cho trí thông minh của cô, trộn lẫn với sự chiếm hữu mãnh liệt. Và Diệp Anh, cô nhận ra rằng, để giữ mình an toàn, cô không chỉ phải chịu đựng, mà còn phải đáp trả, phải tham gia vào trò chơi này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×