dụ tình hợp đồng

Chương 4: Cuộc Chiến Vỏ Bọc và Sự Nổi Dậy Của Người Vợ Hợp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày sau buổi họp báo diễn ra trong một sự im lặng kỳ lạ nhưng đầy căng thẳng. Diệp Anh chính thức trở thành "Bà Lãnh" trong mắt công chúng. Mọi tờ báo, mọi trang tin tức giải trí đều tràn ngập hình ảnh và câu chuyện về "người vợ bí ẩn" của Tổng giám đốc Lãnh Tôn. Họ thêu dệt nên một câu chuyện tình yêu lãng mạn, vượt qua mọi rào cản thế tục, tất cả đều nhờ vào màn trình diễn hoàn hảo của cô.

Trong căn hộ SkyDome, Diệp Anh sống một cuộc đời xa hoa nhưng cô độc. Cô có mọi thứ: trang phục hàng hiệu được giao đến mỗi sáng, đội ngũ phục vụ chuyên nghiệp, thẻ tín dụng không giới hạn. Nhưng cô bị giới hạn trong bốn bức tường kính. Cuộc sống của cô xoay quanh việc học hỏi. Quản gia Lưu cung cấp cho cô hàng núi tài liệu về lịch sử S&T, đối thủ cạnh tranh, các quy tắc ứng xử xã hội, và đặc biệt là sơ yếu lý lịch chi tiết của Lãnh Tôn—những điều khoản này không cần phải ghi trong hợp đồng, nhưng lại là một phần của ‘nghĩa vụ’ công khai.

Diệp Anh nhận ra Lãnh Tôn không chỉ mua cơ thể cô, anh mua cả thời gian, trí tuệ và sự phục vụ tuyệt đối của cô cho vai diễn này.

“Tổng giám đốc Lãnh có thói quen uống trà Earl Grey không đường vào mỗi buổi sáng, sau đó là một cốc nước ép cần tây nguyên chất,” Diệp Anh đọc to, ghi nhớ.

“Tốt,” Quản gia Lưu nói, vẻ mặt hài lòng. “Và sở thích của ông ấy khi đi dự tiệc?”

“Ông ấy ghét tiếp xúc vật lý quá mức ở nơi công cộng. Tuy nhiên, ông ấy thích tôi nắm cánh tay phải của mình ở góc 45 độ, và chỉ mỉm cười, không trò chuyện quá lâu với bất kỳ ai, trừ các đối tác chiến lược cấp cao.”

Cuộc sống này là một khóa huấn luyện cấp tốc để biến một cô gái bình thường thành một quý bà thượng lưu.

Động lực duy nhất của Diệp Anh là mẹ cô. Lần đầu tiên sau khi ký hợp đồng, cô được phép đến thăm mẹ tại bệnh viện.

Cô bước vào phòng VIP hạng nhất. Căn phòng rộng rãi, ngập tràn ánh sáng tự nhiên, trang bị máy móc hiện đại và đội ngũ y tá chuyên trách. Mẹ cô đang ngủ, khuôn mặt bà đã hồng hào hơn, không còn vẻ xanh xao mệt mỏi như trước.

“Bà ấy ổn định rồi, Bà Lãnh,” bác sĩ trưởng trị liệu mỉm cười nói. “Ca phẫu thuật dự kiến sẽ diễn ra vào tuần tới. Mọi chi phí và thủ tục đều đã được Tập đoàn S&T lo liệu hoàn toàn. Cô không cần lo lắng.”

Diệp Anh đứng lặng lẽ nhìn mẹ, nước mắt trào ra. Đây là giá trị của bản hợp đồng. Cô đã bán mình, nhưng mẹ cô được cứu. Chỉ cần bà khỏe mạnh, cô chấp nhận mọi sự nhục nhã.

Khi trở về, cô thấy Lãnh Tôn đang đợi cô. Anh ngồi trên chiếc ghế da trong phòng làm việc cá nhân, tay cầm một tập hồ sơ.

“Mẹ cô thế nào?” Anh hỏi, không ngước nhìn.

“Ổn. Cảm ơn Tổng giám đốc,” Diệp Anh đáp, giữ khoảng cách.

Lãnh Tôn đặt tập hồ sơ xuống. “Không cần cảm ơn. Đó là một phần của giao dịch. Cô chỉ cần nhớ, cô nợ tôi 300 ngày phục vụ tuyệt đối.”

Anh nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng như thường lệ, nhưng có điều gì đó khác biệt. “Tối nay, chúng ta có một sự kiện quan trọng. Buổi dạ tiệc từ thiện do Tập đoàn Hoàng Gia tổ chức. Tất cả các đối thủ chính của S&T sẽ có mặt, bao gồm cả Lâm Mẫn.”

“Tôi hiểu. Tôi sẽ chuẩn bị.”

“Không chỉ chuẩn bị trang phục.” Lãnh Tôn đứng dậy, tiến đến gần cô. “Họ sẽ không để yên cho cô sau màn trình diễn tại họp báo. Họ sẽ cố gắng tìm ra điểm yếu của cô, sự thật về xuất thân của cô, để hạ thấp uy tín của tôi. Cô phải chuẩn bị tinh thần cho một cuộc chiến không chỉ bằng lời nói, mà bằng sự tự tin.”

Anh đưa tay nâng cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh. “Diệp Anh, cô là vợ tôi. Bất cứ ai chạm vào cô, đều là xúc phạm đến S&T. Cô phải đáp trả, và tôi sẽ bảo vệ cô. Đừng sợ.”

Lời cam kết này, dù chỉ là vì lợi ích kinh doanh, lại mang đến cho Diệp Anh một cảm giác an toàn kỳ lạ.

Bảy giờ tối. Chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen dừng lại trước Grand Royal Hotel.

Diệp Anh mặc chiếc đầm dạ hội đen tuyền, cúp ngực, tôn lên làn da trắng mịn và xương quai xanh tinh tế. Cô không cần trang sức lấp lánh như chiếc nhẫn kim cương để nổi bật; vẻ đẹp trưởng thành, bí ẩn và khí chất mới toát ra từ cô đã đủ thu hút mọi ánh nhìn.

Khi Diệp Anh khoác tay Lãnh Tôn bước vào sảnh tiệc, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào họ. Tổng giám đốc lạnh lùng và người vợ bí ẩn. Họ là tâm điểm của sự kiện.

Lãnh Tôn giữ cô ở bên cạnh, cử chỉ thân mật nhưng chính xác, đúng như những gì cô đã học. Anh giới thiệu cô với các đối tác lớn bằng một câu duy nhất: “Đây là Bà Lãnh của tôi.” Sự ngắn gọn đó đã đủ để xác nhận vị thế của cô.

Mọi thứ diễn ra suôn sẻ cho đến khi Lâm Mẫn xuất hiện. Cô ta mặc một chiếc váy đỏ rực, đứng cùng với một nhóm quý phu nhân giàu có, ánh mắt đầy sự ghen tỵ và ác ý.

Lâm Mẫn tiến đến, nở một nụ cười giả tạo, nhưng ánh mắt lại như dao găm.

“Chào Tổng giám đốc Lãnh, Bà Lãnh,” Lâm Mẫn nói, giọng cô ta cao và sắc. “Thật ngạc nhiên khi thấy Diệp Anh đã thích nghi nhanh chóng với cuộc sống thượng lưu. Tôi cứ nghĩ một người chưa từng bước chân vào giới này sẽ phải mất ít nhất vài tháng để học cách cầm ly rượu vang cho đúng.”

Một quý phu nhân khác chen vào, giọng điệu đầy vẻ trịch thượng: “Nghe nói Diệp Anh xuất thân từ một khu chung cư cũ ở ngoại ô? Thật đáng nể. Chắc chắn cô ấy phải là người rất can đảm.”

Diệp Anh cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Họ đang cố tình công khai sự thật về xuất thân của cô để sỉ nhục cô và Lãnh Tôn.

Lãnh Tôn siết chặt tay cô. Anh chuẩn bị lên tiếng.

Nhưng Diệp Anh đã nhanh hơn. Cô mỉm cười dịu dàng, tự tin đến đáng ngạc nhiên. Cô không hề nao núng, thay vào đó, cô nhìn thẳng vào mắt Lâm Mẫn.

“Đúng vậy, cô Lâm Mẫn,” Diệp Anh nói, giọng cô bình tĩnh và trong trẻo, thu hút mọi sự chú ý. “Tôi đến từ một nơi không có nhung lụa hay kim cương. Nhưng chính nơi đó đã dạy tôi cách đấu tranh, cách trân trọng giá trị thực sự, và cách phân biệt giữa vàng thật và mạ vàng.”

Cô dừng lại một chút, khẽ nghiêng đầu. “Tôi thấy những người phụ nữ lớn lên trong nhung lụa đôi khi quá quen với việc được phục vụ, đến nỗi họ quên mất cách tự mình chiến đấu. Chồng tôi, Tổng giám đốc Lãnh, là một người đàn ông đã tự xây dựng đế chế từ hai bàn tay trắng. Anh ấy cần một người vợ hiểu rõ giá trị của sự kiên cường và lòng trung thực, chứ không phải một người vợ chỉ biết khoe khoang gia thế thừa kế.”

Cô đưa tay nhẹ nhàng xoa ngực Lãnh Tôn, một cử chỉ hoàn toàn tự nhiên, đầy yêu thương. “Anh ấy không mua một món đồ trang trí, anh ấy chọn một người bạn đời.”

Câu nói của Diệp Anh không chỉ là sự phản công, mà còn là lời ngợi ca thông minh nhất dành cho Lãnh Tôn, người nổi tiếng là tự lực cánh sinh. Nó ngay lập tức nâng tầm Diệp Anh và đặt Lâm Mẫn vào vị trí đối lập: yếu đuối và chỉ dựa vào gia đình.

Lâm Mẫn tái mặt. Cô ta không ngờ Diệp Anh lại có thể dùng sự thật về xuất thân của mình để làm vũ khí.

Lãnh Tôn nhìn Diệp Anh, đôi mắt anh ánh lên một ngọn lửa khó hiểu, đó không phải là sự giận dữ, mà là sự hứng thú. Anh đưa tay đặt lên eo cô, kéo cô sát vào mình, cử chỉ này không còn là sự kiểm soát nữa, mà là sự tán thưởng công khai.

“Vợ tôi nói đúng,” Lãnh Tôn lạnh lùng tuyên bố. “Sự thông minh và ý chí mới là thứ đáng giá. Nếu cô Lâm và quý vị không còn chủ đề nào khác ngoài nguồn gốc của vợ tôi, chúng ta nên chuyển sang bàn luận về dự án hợp tác sắp tới.”

Ánh mắt Lãnh Tôn sắc lạnh, khiến mọi người xung quanh lập tức chuyển chủ đề. Màn làm bẽ mặt Diệp Anh đã thất bại hoàn toàn, và Diệp Anh một lần nữa giành chiến thắng.

Cuối bữa tiệc, khi mọi người đang dần ra về. Lãnh Tôn nắm tay Diệp Anh, kéo cô lên sân thượng. Gió lạnh thổi lùa qua mái tóc cô, mang theo hơi ẩm của đêm.

“Cô đã hành động không tồi,” Lãnh Tôn nói, giọng anh trầm ấm hơn bình thường. “Cô đã học được cách sử dụng lời nói và vị thế. Cô đang trở thành một ‘Bà Lãnh’ chuyên nghiệp.”

Diệp Anh thở phào nhẹ nhõm. “Cảm ơn Tổng giám đốc.”

Anh quay lại, đối diện với cô. “Tôi đã trả tiền cho cô để làm vợ tôi, không phải để làm diễn viên hài.” Anh nhìn sâu vào mắt cô. “Nhưng tôi thừa nhận, cô làm tôi ngạc nhiên. Cô khiến tôi muốn biết thêm về cô.”

“Tôi không có gì đáng để biết. Tôi chỉ là một cô gái nghèo cần tiền, đã ký hợp đồng với anh.”

Lãnh Tôn cười khẩy, nụ cười đầy bí ẩn. Anh đưa tay chạm vào má cô, ngón tay cái vuốt nhẹ dưới mắt cô. “Không, cô không chỉ là vậy. Cô có một ngọn lửa. Một sự kiên cường mà tôi chưa từng thấy ở bất kỳ người phụ nữ nào trong giới này. Họ đều là những con búp bê bằng pha lê.”

Anh nghiêng người, thì thầm vào tai cô, hơi thở anh nóng rực. “Nhưng bây giờ, chúng ta đã xong việc xã giao. Đã đến lúc thực hiện ‘nghĩa vụ’ thật sự.”

Đêm đó, trong sự lạnh lẽo của SkyDome, ‘nghĩa vụ’ của họ trở nên phức tạp hơn. Nó không chỉ là sự chiếm hữu thô bạo, mà còn là sự giao thoa của quyền lực và sự tôn trọng ngầm. Lãnh Tôn đòi hỏi cô phải đáp lại, phải cảm nhận. Anh muốn cô phải thừa nhận sự thu hút của anh, ngoài sự ràng buộc của bản hợp đồng.

Diệp Anh biết rằng, dù cô cố gắng giữ vững tinh thần đến đâu, thì sự mê hoặc từ người đàn ông này đang dần bào mòn ý chí của cô. Cô đang chiến đấu để giữ lại trái tim, nhưng cơ thể cô đang bắt đầu phản bội cô, đáp lại sự cuồng nhiệt và quyền lực của anh.

Sau khi mọi thứ lắng xuống, Diệp Anh nằm trong vòng tay Lãnh Tôn, lắng nghe nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh. Cô biết, 300 ngày này sẽ không chỉ là một hợp đồng kinh doanh. Nó sẽ là một hành trình nguy hiểm, nơi cô không chỉ phải đối mặt với đối thủ bên ngoài, mà còn phải đối mặt với chính những cảm xúc đang lớn dần trong mình. Sự nghiệp diễn xuất của cô đã bắt đầu, và khán giả duy nhất của cô, chính là người chồng hợp đồng lạnh lùng này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×