Buổi sáng sau đêm dạ tiệc, Diệp Anh thức dậy trong sự trống rỗng quen thuộc của căn hộ SkyDome. Lãnh Tôn đã rời đi từ sớm, chỉ để lại hơi ấm nhàn nhạt trên gối lụa. Màn trình diễn của cô tại buổi tiệc từ thiện đã trở thành đề tài nóng hổi, củng cố thêm hình ảnh "người vợ lý tưởng" của Lãnh Tôn.
Diệp Anh biết mình đã ghi điểm, không chỉ với công chúng mà còn với người chồng hợp đồng. Điều đó mang lại cho cô một chút tự tin, nhưng cũng là một gánh nặng mới: Cô phải giữ vững phong độ này, phải luôn là một "Bà Lãnh" hoàn hảo, nếu không muốn Lãnh Tôn tìm lý do để hủy hợp đồng.
Hôm nay là một ngày quan trọng. Ca phẫu thuật của mẹ cô được ấn định vào buổi chiều.
Lãnh Tôn đã để lại một tin nhắn trên màn hình điện thoại cô, lạnh lùng nhưng rõ ràng: "10 giờ sáng, đến phòng họp số 3 của S&T. Cô sẽ tham gia vào cuộc đàm phán."
Diệp Anh ngạc nhiên. Tham gia đàm phán? Đây là lần đầu tiên cô được kéo vào công việc kinh doanh thực sự của anh, ngoài vai trò trang trí.
Đúng 10 giờ, Diệp Anh xuất hiện tại Tập đoàn S&T. Cô mặc bộ vest váy màu be, kiểu dáng tối giản nhưng sang trọng, mái tóc búi gọn gàng. Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh như một phù hiệu quyền lực.
Phòng họp số 3 là một không gian nhỏ gọn, được trang bị công nghệ hiện đại. Lãnh Tôn đã ngồi đó, bên cạnh là một luật sư cấp cao của S&T. Đối diện họ là một người đàn ông trung niên béo tốt, tên là Hoàng Việt, đại diện cho một công ty cung ứng nhỏ đang cố gắng giành được một hợp đồng độc quyền lớn với S&T.
Không khí trong phòng đầy mùi khói thuốc và sự căng thẳng.
Lãnh Tôn không giới thiệu Diệp Anh. Anh chỉ ra hiệu cho cô ngồi xuống bên cạnh.
“Chúng ta tiếp tục,” Lãnh Tôn nói, giọng lạnh lùng. “Ông Hoàng, điều khoản về giá trị nguyên liệu mà S&T đưa ra là cuối cùng. Ông không thể đòi hỏi tăng 10% khi thị trường đang có xu hướng giảm.”
Hoàng Việt là một người có mánh khóe. Ông ta cố tình lờ đi Lãnh Tôn, quay sang Diệp Anh, cười xun xoe: “À, đây chắc là Bà Lãnh thần bí đây. Thật vinh hạnh. Bà Lãnh ơi, cô xem, làm kinh doanh ai chẳng muốn có lời? Tôi cũng phải nuôi nhân viên của mình chứ. Vả lại, nguyên liệu của tôi chất lượng cao hơn thị trường 5% cơ mà.”
Ông ta cố tình dùng ánh mắt tán tỉnh, cố gắng lợi dụng Diệp Anh để làm lung lay ý chí của Lãnh Tôn, nghĩ rằng một phụ nữ sẽ mềm lòng hơn.
Diệp Anh hiểu ngay ý đồ của ông ta. Đây là một thử thách. Cô phải thể hiện mình không phải là bình hoa di động.
Lãnh Tôn nhìn cô, ánh mắt anh đầy chờ đợi, như đang nói: Tùy cô.
Diệp Anh mỉm cười, nụ cười thanh lịch và sắc sảo như lưỡi dao cạo. Cô lấy tập tài liệu trước mặt, lật đến phần thống kê giá.
“Ông Hoàng Việt,” Diệp Anh nói, giọng cô dịu dàng nhưng vang vọng, khiến ông Hoàng Việt giật mình. “Tôi đã nghiên cứu kỹ báo cáo tài chính của S&T và xu hướng thị trường quý này. Theo số liệu của Hiệp hội Nguyên liệu Châu Á, giá nguyên liệu thô mà công ty ông cung cấp đang có xu hướng giảm 3% so với quý trước.”
Cô dừng lại, nhìn thẳng vào mắt ông ta. “Ông nói chất lượng cao hơn thị trường 5%? Tuyệt vời. Chúng tôi sẵn lòng trả thêm 5% cho chất lượng, nhưng đó là trên cơ sở giá thị trường đang giảm 3%. Điều đó có nghĩa, mức tăng tối đa mà ông có thể đòi hỏi chỉ là 2%.”
“Hơn nữa,” Diệp Anh tiếp tục, giọng cô chuyển sang sự nghiêm nghị. “Nếu ông ký hợp đồng độc quyền với S&T, chúng tôi sẽ đảm bảo cho công ty ông một lượng đơn hàng ổn định trong vòng 5 năm, giúp công ty ông ổn định dòng tiền và mở rộng sản xuất mà không cần lo lắng về thị trường. Giá trị của sự ổn định và đảm bảo đó không thể được tính bằng 10% đòi hỏi vô lý này. Tổng giám đốc Lãnh không chỉ mua nguyên liệu, anh ấy đang mua sự an toàn cho chuỗi cung ứng của mình, và ông Hoàng Việt nên biết ơn vì điều đó.”
Hoàng Việt hoàn toàn bị choáng ngợp. Ông ta không ngờ người phụ nữ tưởng chừng chỉ là một ‘vật trang trí’ lại có thể nắm rõ số liệu và chiến lược đến vậy. Ông ta lắp bắp, không thể phản bác.
Lãnh Tôn ngồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt anh đầy tán thưởng. Anh không hề nói một lời nào, chỉ nhìn Diệp Anh với sự hứng thú đang tăng lên.
“Thế nào, ông Hoàng Việt?” Lãnh Tôn cuối cùng lên tiếng. “Ý kiến của Bà Lãnh chính là ý kiến cuối cùng của tôi. 2% là mức giá cao nhất. Ông có 3 phút để quyết định.”
Dưới áp lực của Diệp Anh và sự lạnh lùng của Lãnh Tôn, Hoàng Việt buộc phải nhượng bộ. Ông ta ký vào hợp đồng với mức giá 2% tăng thêm.
Khi Hoàng Việt rời khỏi, Lãnh Tôn quay sang Diệp Anh, trên môi anh nở một nụ cười nửa miệng hiếm hoi.
“Tôi đã trả tiền mua cô, Diệp Anh,” anh nói, “nhưng cô đã mang lại giá trị gia tăng ngoài mong đợi.”
“Tôi chỉ làm những gì cần thiết để duy trì bản hợp đồng,” Diệp Anh đáp, giọng cô vẫn chuyên nghiệp. “Tôi không muốn trở thành gánh nặng hay điểm yếu của anh.”
Anh đứng dậy, bước đến gần cô. “Và đó chính là điều thú vị. Cô đấu tranh để không bị xem thường. Cô học nhanh hơn bất kỳ ai tôi từng gặp.” Anh cúi xuống, thì thầm vào tai cô, hơi thở anh nóng ran: “Tôi đang nghĩ, ngoài ‘nghĩa vụ thân mật,’ có lẽ cô còn có thể đảm nhận thêm ‘nghĩa vụ kinh doanh’ nữa.”
Diệp Anh cảm thấy tim mình đập mạnh. Lời nói của anh, vừa là sự tán thưởng, vừa là lời đe dọa. Anh đang kéo cô sâu hơn vào thế giới của anh, ngoài phạm vi của hợp đồng.
Hai giờ chiều. Bệnh viện.
Diệp Anh đã rời S&T ngay sau buổi họp để đến bệnh viện, bất chấp sự ngăn cản nhẹ nhàng của Quản gia Lưu rằng cô nên nghỉ ngơi.
Ca phẫu thuật của mẹ cô đã bắt đầu. Diệp Anh ngồi ở hành lang, căng thẳng đến mức mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay. Cô không cầu nguyện thần linh, cô chỉ cầu mong bản hợp đồng của mình có giá trị.
Trong lúc cô đang lo lắng tột độ, cánh cửa phòng chờ VIP mở ra.
Không phải Lãnh Tôn, mà là thư ký riêng của anh, cùng một bó hoa lan trắng tinh khiết.
“Bà Lãnh, Tổng giám đốc Lãnh không thể đến vì cuộc họp khẩn cấp,” người thư ký nói, giọng điệu chuyên nghiệp. “Nhưng ông ấy đã dặn dò tôi ở lại đây cùng cô, cho đến khi ca phẫu thuật kết thúc.”
Thư ký đặt bó hoa lên bàn, rồi đưa cho cô một chiếc túi giấy. “Đây là trà thảo mộc đặc biệt giúp giảm căng thẳng mà Tổng giám đốc đã dặn mua từ Pháp. Và đây là báo cáo tài chính mới nhất của Tập đoàn Hoàng Gia.”
Diệp Anh ngơ ngác nhìn báo cáo. “Anh ấy đưa tôi cái này để làm gì?”
“Tổng giám đốc nói rằng cô nên dùng thời gian chờ đợi để phân tích điểm yếu của đối thủ, để cô không bị phân tâm bởi sự lo lắng.” Thư ký mỉm cười. “Ông ấy nói rằng, ‘Bà Lãnh của tôi không bao giờ lãng phí thời gian’.”
Hành động đó của Lãnh Tôn thật kỳ lạ. Anh không thể hiện sự quan tâm trực tiếp, nhưng sự chăm sóc của anh lại nằm ở việc đưa cho cô ‘công việc’ để đối phó với căng thẳng. Nó hoàn toàn phù hợp với tính cách lạnh lùng, thực dụng của anh.
Diệp Anh mở báo cáo tài chính ra. Cô buộc mình phải tập trung vào các con số, vào những lỗ hổng chiến lược của Tập đoàn Hoàng Gia. Sự tập trung vào công việc kinh doanh đã giúp cô lấy lại bình tĩnh một cách hiệu quả đến không ngờ.
Năm giờ chiều. Đèn phẫu thuật tắt. Bác sĩ bước ra, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi nhưng vui mừng.
“Ca phẫu thuật thành công, Bà Lãnh. Bà nhà đã qua cơn nguy hiểm.”
Diệp Anh bật khóc nức nở. Nước mắt của sự giải thoát, của sự biết ơn. Cô đã cứu được mẹ mình. Bản hợp đồng này, dù nhục nhã, đã mang lại điều quý giá nhất.
Tối hôm đó, Diệp Anh trở về căn hộ. Sự mệt mỏi và niềm vui lẫn lộn khiến cô kiệt sức. Lãnh Tôn đã ở nhà, anh đang xem tin tức trên TV.
“Chúc mừng,” anh nói, không nhìn cô. “Ca phẫu thuật thành công. Cô có thể hoàn toàn yên tâm thực hiện phần còn lại của bản hợp đồng.”
Giọng anh vẫn lạnh, nhưng Diệp Anh cảm thấy có điều gì đó ấm áp từ sâu thẳm.
“Cảm ơn anh,” cô nói, giọng cô chân thành hơn bao giờ hết. Cô tiến lại gần anh. “Tôi biết anh đã quan tâm. Cảm ơn vì trà và báo cáo.”
Lãnh Tôn quay đầu lại, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. “Đừng hiểu lầm. Tôi chỉ muốn đảm bảo cô không bị ảnh hưởng bởi vấn đề cá nhân mà làm hỏng công việc.”
“Tôi biết,” Diệp Anh đáp, cô cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng sự kiệt sức khiến cô muốn bộc lộ. “Nhưng dù sao, anh cũng đã làm đúng những gì đã hứa.”
Anh đứng dậy. Anh không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt anh xoáy sâu, như đang cố gắng đọc được cảm xúc thực sự của cô.
Đêm đó, Diệp Anh không thể ngủ được. Cô quyết định xuống phòng làm việc của Lãnh Tôn để tìm một cuốn sách đọc. Cô cần quên đi sự kiện của ngày hôm nay.
Phòng làm việc của Lãnh Tôn tối om. Cô mở đèn bàn. Trong ánh sáng mờ ảo, cô thấy một tập hồ sơ bị bỏ quên trên bàn làm việc của anh, không phải là báo cáo tài chính, mà là một tập tài liệu cũ kỹ.
Cơn tò mò trỗi dậy. Cô nhớ lời Quản gia Lưu đã dặn: Tuyệt đối không được chạm vào đồ cá nhân của Tổng giám đốc. Nhưng sự tò mò mạnh hơn.
Cô mở tập hồ sơ ra. Đó là một bản điều tra về một tai nạn giao thông xảy ra 5 năm trước. Nạn nhân là một người phụ nữ lớn tuổi, bị một chiếc xe sang trọng đâm.
Diệp Anh lật nhanh qua các trang. Cô kinh hoàng khi thấy tên người bị điều tra: Lãnh Tôn.
Bản báo cáo kết luận rằng Lãnh Tôn đã được xóa mọi trách nhiệm vì "không có đủ bằng chứng" và "thỏa thuận bồi thường đã được ký kết." Nhưng Diệp Anh cảm thấy lạnh sống lưng. Dưới cùng tập hồ sơ là một tờ báo cũ, tiêu đề giật gân: "Tổng Giám Đốc Trẻ Tuổi Gây Tai Nạn, Dùng Tiền Lấp Liếm Tội Lỗi?"
Diệp Anh cảm thấy một cơn choáng váng. Lãnh Tôn không chỉ lạnh lùng, anh ta còn có thể là một kẻ tàn nhẫn, dùng tiền và quyền lực để che giấu tội ác. Anh ta có một quá khứ đen tối.
Cô cố gắng nhớ lại. Hợp đồng của cô có thời hạn 300 ngày. Lãnh Tôn cần một người vợ hoàn hảo để ổn định hình ảnh, để che đậy điều gì đó? Hay anh ta cần cô để làm mục tiêu chuyển hướng sự chú ý?
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng cô. Cô vội vàng đặt tập hồ sơ trở lại đúng vị trí, tắt đèn và chạy khỏi phòng làm việc.
Khi Diệp Anh trở lại phòng ngủ, Lãnh Tôn đã ở đó. Anh đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài thành phố. Anh chỉ mặc một chiếc quần tây đen, để lộ cơ thể cường tráng và những đường cơ bắp sắc nét.
“Cô đi đâu đấy?” Anh hỏi, giọng anh trầm khàn, đầy vẻ dò xét.
“Tôi… tôi khát nước,” Diệp Anh nói dối, giọng cô run rẩy.
Lãnh Tôn quay lại. Anh bước đến gần cô, ánh mắt anh sắc như dao. Anh biết cô đang nói dối.
Anh đưa tay, chạm vào cổ tay cô. “Cô đang sợ tôi.”
Diệp Anh cố gắng giật tay lại, nhưng anh nắm chặt hơn. “Tôi không sợ anh.”
“Cô nói dối,” Lãnh Tôn thì thầm, giọng anh đầy sự chiếm hữu và nguy hiểm. “Mặt cô trắng bệch. Cô đã thấy gì?”
Diệp Anh biết mình không thể che giấu. Cô quyết định đối mặt. “Tai nạn 5 năm trước. Người phụ nữ bị đâm. Có phải anh đã dùng tiền để che đậy không?”
Lãnh Tôn bất ngờ. Anh buông cổ tay cô ra. Căn phòng chìm vào sự im lặng đáng sợ.
“Cô đã vi phạm Điều khoản 4,” anh nói, giọng anh lạnh buốt như băng. “Cô đã xâm phạm vào bí mật cá nhân của tôi.”
Anh tiến lại gần hơn, đẩy cô lùi về phía giường. “Nhưng tôi sẽ trả lời cô. Mọi thứ trong hồ sơ đều là sự thật. Tôi được tuyên bố vô tội. Và tôi đã bồi thường đầy đủ.”
Anh đặt hai tay lên vai cô, cúi xuống, ánh mắt anh như muốn xuyên thủng cô. “Nhưng cô cần biết một điều, Diệp Anh. Tôi là Lãnh Tôn. Tôi dùng tiền để mua mọi thứ, kể cả sự im lặng, sự bồi thường và sự phục vụ. Tôi dùng tiền để mua cô. Và cô, không có quyền phán xét tôi.”
Sự nguy hiểm trong ánh mắt anh khiến Diệp Anh không thể thở nổi. Cô biết mình đã chạm vào giới hạn của anh.
“Tôi… tôi chỉ tò mò,” cô lắp bắp.
“Sự tò mò của cô có thể giết chết cô, hoặc giết chết bản hợp đồng này,” anh đe dọa. “Cô đã hoàn thành nghĩa vụ của mình với mẹ cô, bây giờ, hãy hoàn thành nghĩa vụ với tôi.”
Anh không còn dịu dàng, không còn sự tán thưởng, chỉ còn lại sự chiếm hữu thô bạo, như đêm đầu tiên. Anh xé toạc lớp vỏ bọc quý phái của cô, muốn cô phải nhớ cô là ai, và anh là ai.
Đêm đó, Diệp Anh cảm nhận được sự tàn bạo ẩn giấu bên trong Lãnh Tôn. Anh không phải là một người đàn ông lương thiện. Anh là một bạo chúa, một kẻ tàn nhẫn dùng quyền lực để bóp méo thế giới theo ý mình. Cô là món đồ anh ta mua được.
Nhưng điều đáng sợ nhất là, mặc dù sợ hãi, cơ thể Diệp Anh vẫn đáp lại anh một cách cuồng nhiệt. Cô khao khát sự chiếm hữu của anh, khao khát cảm giác được anh làm chủ.
Khi Lãnh Tôn ôm cô vào lòng sau khi mọi thứ lắng xuống, Diệp Anh nhắm mắt lại. Cô biết mình đã vướng vào một con nhện khổng lồ. Anh ta có thể đã cứu mẹ cô, nhưng anh ta đang từ từ tước đoạt tâm hồn cô.
Vết nứt đầu tiên đã xuất hiện trong bản hợp đồng. Nó không phải là sự phản bội hay tranh cãi, mà là sự thật đen tối về người đàn ông bên cạnh cô. Diệp Anh nhận ra, trò chơi này không chỉ là 300 ngày diễn kịch, mà còn là 300 ngày cô phải chiến đấu để giữ lại sự lương thiện và trái tim mình khỏi sức hút nguy hiểm của Lãnh Tôn. Cô đã bán mình cho quỷ dữ, và giờ cô phải học cách sống cùng với anh ta.