dụ tình hợp đồng

Chương 6: Bí Mật Và Sự Bảo Vệ Nguy Hiểm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn phòng ngủ lớn của SkyDome không còn là nơi nghỉ ngơi, mà là chiến trường im lặng của quyền lực và ý chí. Sau đêm Diệp Anh chạm vào giới hạn bí mật của Lãnh Tôn, không khí giữa họ trở nên lạnh lẽo, nguy hiểm hơn bao giờ hết.

Lãnh Tôn không đề cập thêm về tập hồ sơ tai nạn. Anh chỉ đơn giản là gia tăng sự kiểm soát.

Sáng hôm sau, Quản gia Lưu đưa cho Diệp Anh một chiếc điện thoại di động mới, tối giản và chỉ có một số liên lạc được lưu: “Lãnh Tôn.”

“Tổng giám đốc dặn dò, từ nay, mọi hoạt động của Bà Lãnh phải được báo cáo cho ngài ấy, kể cả việc rời khỏi căn hộ,” Quản gia Lưu nói, ánh mắt đầy sự cảm thông. “Ngài ấy nói rằng, sau khi cô đã vi phạm Điều khoản 4, đây là biện pháp phòng ngừa cần thiết.”

Diệp Anh nhận lấy chiếc điện thoại, cảm thấy như mình đang đeo một chiếc vòng cổ điện tử. Cô đã tự do về vật chất, nhưng bị giam cầm về tinh thần.

“Tôi hiểu,” cô đáp, giọng cô không còn vẻ thách thức nữa, mà là sự chấp nhận lạnh lùng. Cô biết mình không thể chống lại anh lúc này.

Hai ngày sau, tin tức chấn động xuất hiện trên một trang tin điện tử nhỏ, sau đó nhanh chóng lan truyền. Dưới tiêu đề ẩn danh: "Người Phụ Nữ Bị Tổn Thương: Ai Đang Trả Giá Cho Sự Vô Tâm Của Giới Thượng Lưu?", bài báo nhắc lại vụ tai nạn xe hơi 5 năm trước, ám chỉ đến một "Tổng giám đốc tập đoàn lớn" đã dùng tiền để bịt miệng nạn nhân, và rằng người nhà nạn nhân hiện đang sống trong cảnh khó khăn.

Mặc dù không nêu đích danh Lãnh Tôn, nhưng những chi tiết vụ án được mô tả trùng khớp với hồ sơ Diệp Anh đã đọc. Rõ ràng, đây là một đòn tấn công có chủ đích, được dàn dựng bởi một đối thủ biết rõ điểm yếu của Lãnh Tôn. Diệp Anh đoán chắc chắn đó là Lâm Mẫn, người không từ thủ đoạn để hạ bệ S&T.

Lãnh Tôn gọi Diệp Anh đến phòng làm việc. Khuôn mặt anh căng thẳng, nhưng không hề hoảng loạn.

“Cô thấy bài báo rồi chứ,” anh nói, ném tờ báo in ra bàn.

“Vâng. Tôi nghĩ đây là đòn phản công của Lâm Mẫn,” Diệp Anh bình tĩnh trả lời, cố gắng che giấu sự lo lắng.

“Thông minh. Cô ta không chỉ muốn hạ bệ S&T mà còn muốn xé nát hình ảnh ‘gia đình hạnh phúc’ của chúng ta,” Lãnh Tôn nói. Anh chống tay lên bàn, nhìn Diệp Anh chằm chằm.

“Bây giờ, chúng ta không chỉ cần một người vợ xinh đẹp. Chúng ta cần một người vợ có lương tâm, biết yêu thương, biết tha thứ.” Anh nói, nhấn mạnh từng từ.

“Ý anh là gì?”

“Tôi cần cô gặp gia đình nạn nhân,” Lãnh Tôn tuyên bố. “Với danh nghĩa Bà Lãnh, vợ tôi, cô sẽ đến gặp họ, bày tỏ sự hối lỗi, đề nghị hỗ trợ và dập tắt ngọn lửa căm phẫn này. Đây là một cuộc chiến về cảm xúc và sự nhân văn, thứ mà một Tổng giám đốc lạnh lùng không thể làm được.”

Diệp Anh cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Đây là nhiệm vụ nặng nề nhất mà anh giao cho cô. Cô phải dùng sự lương thiện và xuất thân của mình để che đậy tội lỗi của anh.

“Tôi không thể giả vờ hối lỗi cho một việc mà tôi không làm,” Diệp Anh phản đối, lòng tự trọng trỗi dậy.

Lãnh Tôn nhếch mép cười lạnh lùng. “Cô có lựa chọn sao? Cô là vợ tôi, Diệp Anh. Sinh mạng mẹ cô đã được tôi cứu. Cô nợ tôi. Nhiệm vụ của cô là bảo vệ hình ảnh công khai của tôi, bằng mọi giá. Nếu cô không làm được, cô sẽ thất bại trong bản hợp đồng này, và mẹ cô sẽ mất đi sự chăm sóc tốt nhất.”

Anh tiến lại gần, giọng anh trầm xuống, đầy sự đe dọa. “Hơn nữa, nếu cô không đi, tôi sẽ gửi một đội luật sư và bảo vệ đến dẹp yên mọi chuyện. Cô biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đấy. Họ sẽ bị đe dọa, tiền sẽ được nhét vào tay họ, và cô sẽ mất đi cơ hội để làm điều gì đó ‘nhân đạo’ như cô hằng mong muốn.”

Diệp Anh hiểu ngay. Lãnh Tôn đã đẩy cô vào đường cùng. Cô chỉ có một cách để giữ lại chút lương tâm cuối cùng: tự mình đối mặt với gia đình nạn nhân, và cố gắng tìm ra một giải pháp ít tàn nhẫn hơn.

“Được,” Diệp Anh cuối cùng gật đầu, khuôn mặt cô trắng bệch. “Tôi sẽ đi. Nhưng tôi sẽ làm theo cách của tôi.”

“Cô không có quyền đàm phán,” Lãnh Tôn đáp. “Nhưng tôi tin vào khả năng ứng biến của cô. Tôi sẽ cho cô một chiếc thẻ phụ, không giới hạn. Cô dùng tiền để mua sự yên ổn. Cô có 24 giờ.”

Khu nhà cũ kỹ ở ngoại ô thành phố. Đó là nơi Diệp Anh đã từng sống.

Chiếc xe hơi đen sang trọng của S&T dừng lại trước một con hẻm nhỏ hẹp, bẩn thỉu. Diệp Anh, trong chiếc váy công sở tinh tế, cảm thấy mình lạc lõng như một người ngoài hành tinh.

Cô bước vào căn nhà nhỏ của bà Bảy—nạn nhân của vụ tai nạn 5 năm trước. Căn nhà tối tăm, ẩm thấp. Con trai bà Bảy, một người đàn ông trung niên tên là Trọng, đang ngồi bên cạnh chiếc giường cũ kỹ nơi bà Bảy nằm liệt.

Bà Bảy đã sống sót, nhưng bị liệt nửa người. Chiếc bồi thường 5 năm trước đã hết sạch vào chi phí chạy chữa và cuộc sống cơ cực.

Khi Diệp Anh bước vào, Trọng nhìn cô bằng ánh mắt đầy căm phẫn. “Quý bà đến đây làm gì? Để khoe khoang sự giàu có của cô và chồng cô à?”

Diệp Anh không đáp lại sự giận dữ. Cô ngồi xuống chiếc ghế cũ, không chút chần chừ hay sợ bẩn.

“Xin lỗi, anh Trọng. Tôi đến đây không phải với tư cách Bà Lãnh của tập đoàn S&T,” Diệp Anh nói, giọng cô chân thành. “Tôi đến đây với tư cách là Diệp Anh. Tôi biết tôi không thể thay đổi quá khứ của chồng tôi, nhưng tôi có thể lắng nghe.”

Trọng ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của cô. Anh ta không ngờ người phụ nữ sang trọng này lại có thể nói chuyện một cách bình dị như vậy.

“Lắng nghe?” Trọng cười lạnh. “Chúng tôi cần tiền, thưa cô. Mẹ tôi cần vật lý trị liệu mỗi tuần, tôi cần tiền để nuôi con. Cái lắng nghe của cô không làm mẹ tôi đứng dậy được.”

Diệp Anh nhìn bà Bảy đang thoi thóp trên giường, khuôn mặt bà đầy những nếp nhăn của sự đau khổ. Cô nhớ đến mẹ mình. Cô hiểu cảm giác của Trọng.

“Anh nói đúng. Lắng nghe không đủ,” Diệp Anh nói. “Tôi biết khoản bồi thường 5 năm trước không đủ. Tôi không thể thay đổi được sự thật chồng tôi là người gây ra tai nạn. Nhưng tôi có thể đảm bảo từ nay đến cuối đời, mẹ anh sẽ được chăm sóc tốt nhất.”

Trọng im lặng. Anh ta đã quá mệt mỏi với cuộc chiến này.

“Chúng tôi có thể đề nghị ba thứ,” Diệp Anh nói, đưa ra đề nghị một cách rõ ràng, không dùng ngôn từ đe dọa. “Một, chuyển mẹ anh đến bệnh viện tư nhân mà mẹ tôi đang điều trị, để bà được chăm sóc vật lý trị liệu tốt nhất, trọn đời. Hai, tôi sẽ dùng danh nghĩa Quỹ từ thiện cá nhân của Bà Lãnh, cung cấp một khoản trợ cấp hàng tháng cho gia đình anh để nuôi dạy con cái và chi trả sinh hoạt.”

Trọng ngắt lời cô. “Vậy cái thứ ba là gì? Là để chúng tôi im lặng vĩnh viễn?”

Diệp Anh nhìn thẳng vào anh. “Thứ ba là lời xin lỗi. Không phải từ Tổng giám đốc Lãnh Tôn, mà là từ tôi, một người vợ biết lỗi của chồng mình. Tôi sẽ đứng ra nhận trách nhiệm công khai, với tư cách là người sẽ chịu trách nhiệm cho hành động của anh ấy. Đổi lại, anh phải đồng ý rút lại tất cả các khiếu nại và giúp tôi dập tắt tin đồn này.”

Đây là sự đánh cược lớn nhất của Diệp Anh. Cô đã không dùng tiền để mua chuộc, cô dùng sự thật và sự chịu trách nhiệm của mình.

Trọng nhìn cô, rồi nhìn mẹ mình. Sự kiêu hãnh và sự thù hận của anh ta cuối cùng cũng phải nhượng bộ trước nhu cầu sinh tồn.

“Cô thật sự sẽ làm vậy?” Trọng hỏi, giọng anh ta run rẩy. “Cô sẽ nhận lỗi thay cho anh ta?”

“Đúng vậy,” Diệp Anh đáp. “Tôi đã ký hợp đồng làm vợ anh ấy. Tôi phải chịu trách nhiệm cho mọi thứ.”

Cuộc đàm phán kết thúc. Diệp Anh trở về với lời hứa của Trọng và một gánh nặng mới trên vai.

Khi Diệp Anh trở lại SkyDome, Lãnh Tôn đang đợi cô. Anh nhìn cô, ánh mắt không hề biểu lộ cảm xúc.

“Hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?” anh hỏi, giọng lạnh lùng.

“Đúng vậy,” Diệp Anh đáp, cô kể lại chi tiết cuộc nói chuyện với Trọng, nhấn mạnh việc cô đã đề nghị nhận trách nhiệm công khai.

“Cô điên à?” Lãnh Tôn đứng bật dậy, sự lạnh lùng biến mất, thay vào đó là sự tức giận hiếm có. “Cô không cần phải nhận lỗi thay tôi! Cô đã tự đẩy mình vào tâm điểm của dư luận. Cô sẽ bị hủy hoại danh tiếng!”

Diệp Anh mỉm cười cay đắng. “Danh tiếng? Tôi có danh tiếng gì ngoài danh tiếng ‘Bà Lãnh’ mà anh mua cho tôi? Nếu anh cần một người vợ hoàn hảo, cô ấy phải là người có lòng nhân ái. Đây là cách duy nhất để xóa đi sự tàn nhẫn của anh.”

Cô tiến lại gần anh, ánh mắt cô đầy thách thức. “Anh muốn tôi bảo vệ anh, Tổng giám đốc? Thì đây là cái giá. Anh phải cho phép tôi làm điều này, để cho công chúng thấy sự hối lỗi, dù là giả tạo. Và quan trọng hơn, anh phải chịu trách nhiệm về lời hứa chăm sóc cho bà Bảy đến cuối đời.”

Lãnh Tôn nhìn cô chằm chằm. Anh thấy sự mạnh mẽ, sự kiên định và một chút kiêu hãnh ngông cuồng trong cô. Cô không chỉ là món đồ anh mua, cô là một con hổ bị nhốt trong lồng, đang tìm cách đấu tranh.

Anh đột nhiên nở một nụ cười nhếch mép. “Cô luôn làm tôi kinh ngạc, Diệp Anh. Cô dùng lương tâm để đàm phán với tôi. Tốt lắm.”

Anh đưa tay, vuốt ve mái tóc cô, cử chỉ đầy quyền lực. “Tôi đồng ý. Cô sẽ chịu trách nhiệm cho việc này. Nhưng hãy nhớ, cô là của tôi. Mọi hành động của cô đều phải phục vụ lợi ích của tôi.”

Cuộc tấn công truyền thông của Lâm Mẫn bị dập tắt bởi một thông báo chính thức từ Tập đoàn S&T. Không phải là một lời đe dọa pháp lý, mà là một lá thư công khai từ Diệp Anh, Bà Lãnh.

Trong thư, Diệp Anh không phủ nhận tai nạn, nhưng cô bày tỏ sự đau lòng sâu sắc trước nỗi đau của gia đình nạn nhân và cam kết cá nhân sẽ tài trợ toàn bộ chi phí y tế và sinh hoạt cho bà Bảy.

Cô viết: “Tôi và chồng tôi, Tổng giám đốc Lãnh Tôn, xin lỗi sâu sắc về sự việc đã qua. Chúng tôi nhận ra trách nhiệm của mình và cam kết bù đắp mọi tổn thất. Với tư cách là vợ, tôi sẽ thay mặt anh ấy, dùng tình yêu thương và sự quan tâm để chữa lành vết thương này.”

Lá thư này ngay lập tức khiến dư luận đảo chiều. Hình ảnh Lãnh Tôn, từ một bạo chúa lạnh lùng, trở thành một người đàn ông có trái tim, được cứu rỗi bởi tình yêu của người vợ nhân hậu. Lâm Mẫn đã thất bại.

Tối hôm đó, Diệp Anh mệt mỏi ngồi trong phòng khách. Lãnh Tôn trở về, anh tháo cà vạt, vẻ mặt anh đầy sự nhẹ nhõm hiếm có.

“Cô đã cứu tôi một bàn thua trông thấy,” anh nói. “Hợp đồng của cô sẽ được gia hạn nếu cô tiếp tục làm việc tốt như vậy.”

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, đưa cho cô ly rượu vang đỏ. “Tuy nhiên, cô đã đi quá giới hạn bằng cách đe dọa dùng lương tâm để đàm phán với tôi.”

Diệp Anh nhìn anh. “Anh có sợ tôi không?”

“Sợ?” Lãnh Tôn cười khẩy, giọng anh đầy sự khinh miệt. “Tôi chỉ sợ mất cô, Diệp Anh. Không phải vì tôi yêu cô, mà vì cô là vũ khí hiệu quả nhất mà tôi từng có. Cô có thể chạm vào lương tâm của thế giới này, điều mà tiền bạc của tôi không thể làm được.”

Anh đặt ly rượu xuống, kéo cô vào lòng, ánh mắt anh đầy sự cuồng nhiệt và chiếm hữu. “Tôi đã mua cơ thể cô, nhưng bây giờ tôi muốn cả sự lương thiện, sự thông minh và lòng trắc ẩn của cô. Chúng ta sẽ cùng nhau chìm trong bóng tối này.”

Đêm đó, vòng tay Lãnh Tôn siết chặt hơn. Diệp Anh biết, cô đã thắng một trận chiến, nhưng cô đang mất dần cuộc chiến giành lấy trái tim mình. Sự nguy hiểm của anh, sự tàn bạo của anh, và sự hấp dẫn không thể chối từ của anh, đang trói buộc cô vào bản hợp đồng này sâu sắc hơn bao giờ hết. Cô đã bán mình cho quỷ dữ, và bây giờ, cô đang bắt đầu cảm thấy ấm áp trong vòng tay anh ta. Vết nứt đã lớn hơn, và nó nằm ngay trong tâm hồn Diệp Anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×