dụ tình hợp đồng

Chương 7: Cơn ghen của lãnh tổng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi lá thư công khai của Diệp Anh trấn an dư luận, hình ảnh của Tập đoàn S&T và cá nhân Lãnh Tôn không những được cứu vãn mà còn được nâng tầm. Diệp Anh trở thành “người phụ nữ của năm” trong các tạp chí, không phải vì sắc đẹp hay gia thế, mà vì lòng nhân ái và sự thông minh. Cô là chiếc khiên hoàn hảo, là vũ khí mà Lãnh Tôn không thể ngờ tới.

Tuy nhiên, Diệp Anh không cảm thấy nhẹ nhõm. Cô cảm thấy nặng nề hơn. Lời tuyên bố của Lãnh Tôn rằng anh sợ mất cô vì cô là “vũ khí hiệu quả nhất” đã ám ảnh cô. Sự chiếm hữu của anh không còn chỉ là nhu cầu thân xác; nó là sự kiểm soát toàn diện đối với tâm hồn cô. Cô đã bắt đầu cảm thấy ấm áp trong vòng tay anh ta, và điều đó khiến cô kinh sợ.

Mẹ cô đã ổn định sau ca phẫu thuật, và đang trong giai đoạn hồi phục tích cực. Gánh nặng tài chính đã không còn, nhưng gánh nặng tinh thần của bản hợp đồng lại lớn hơn bao giờ hết.

Một tuần sau sự kiện tai nạn, Lãnh Tôn triệu tập Diệp Anh đến văn phòng. Không khí buổi sáng trong SkyDome lạnh lẽo và trang trọng.

“Chúng ta có một chuyến công tác,” Lãnh Tôn nói, tay anh vuốt nhẹ tờ lịch trình in trên giấy bạc. “Hội nghị Thượng đỉnh Kinh tế Châu Á tại Singapore. Cô sẽ đi cùng tôi.”

Diệp Anh ngạc nhiên. “Singapore? Nhưng đó là một hội nghị kinh doanh cấp cao. Tôi không có kinh nghiệm…”

“Cô có kinh nghiệm làm Bà Lãnh,” Lãnh Tôn ngắt lời. Anh đứng dậy, bước vòng quanh bàn làm việc, ánh mắt sắc như dao. “Mục tiêu của chuyến đi này là ký kết hợp đồng khai thác công nghệ mới với Tập đoàn Vạn Lý của Singapore. Chủ tịch tập đoàn đó, Tống Dũng, là một người cực kỳ chú trọng hình ảnh gia đình.”

Anh dừng lại ngay sau lưng cô, hơi thở anh phả vào gáy cô. “Tống Dũng nổi tiếng là người lãng mạn, tôn thờ vẻ đẹp và sự dịu dàng của phụ nữ. Anh ta ghét những thương nhân khô khan. Cô, Diệp Anh, là nhân tố mềm dẻo của tôi. Cô phải quyến rũ anh ta bằng sự thông minh và duyên dáng, để anh ta tin rằng tôi là một người đàn ông đáng tin cậy, có một hậu phương vững chắc.”

Diệp Anh quay lại, đối diện với anh. “Anh muốn tôi dùng ‘bản thân’ để quyến rũ đối tác?”

Lãnh Tôn cười khẩy, nụ cười đầy sự khinh miệt và độc đoán. “Cô đang tưởng tượng gì vậy? Cô là vợ tôi, Diệp Anh. Cô chỉ cần làm theo những gì cô đã thể hiện: thông minh, nhân hậu và hoàn hảo. Nếu anh ta có ý đồ vượt giới hạn, cô biết phải làm gì rồi đấy. Anh ta không phải là đối thủ của tôi.”

Anh đưa tay nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn vào mắt anh. “Nhưng nếu cô làm hỏng hợp đồng này vì sự ‘thanh cao’ vô nghĩa của mình, tôi sẽ tính giá rất đắt.”

Sáng hôm sau, Diệp Anh và Lãnh Tôn bay đến Singapore bằng chuyên cơ riêng của S&T. Suốt chuyến bay, Lãnh Tôn dành thời gian huấn luyện cô. Không phải là những lời lẽ tình cảm, mà là những số liệu, phân tích về Tập đoàn Vạn Lý, và tiểu sử chi tiết của Tống Dũng.

“Tống Dũng từng kết hôn và ly hôn ba lần. Anh ta thích phụ nữ có cá tính, nhưng lại không thể chấp nhận phụ nữ thông minh hơn mình. Cô phải luôn giữ sự cân bằng: thông minh nhưng không áp đặt, mạnh mẽ nhưng biết mềm mỏng đúng lúc,” Lãnh Tôn chỉ dẫn, giọng anh trầm ổn, chuyên nghiệp.

Diệp Anh cảm thấy mình như một vũ khí chiến lược đang được mài sắc.

Tại Singapore, họ ở trong một penthouse nhìn ra vịnh Marina Bay. Buổi tối đầu tiên là một buổi tiệc cocktail nhỏ, nơi Diệp Anh lần đầu tiên gặp Tống Dũng.

Tống Dũng là một người đàn ông ngoài 50 tuổi, nhưng vẫn giữ được vẻ ngoài phong độ, lịch lãm, hoàn toàn trái ngược với sự lạnh lùng và gai góc của Lãnh Tôn. Anh ta có nụ cười ấm áp, và đôi mắt luôn ánh lên sự tán thưởng khi nhìn Diệp Anh.

“Thật vinh dự cho tôi, Tổng giám đốc Lãnh, được gặp Bà Lãnh. Tin đồn về sự duyên dáng và trí tuệ của cô hoàn toàn là sự thật,” Tống Dũng nói, nắm lấy tay Diệp Anh và đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng, lịch thiệp.

Lãnh Tôn đứng bên cạnh, khuôn mặt anh không biểu lộ cảm xúc, nhưng Diệp Anh cảm thấy cánh tay anh đang siết chặt eo cô.

“Tống tiên sinh quá lời,” Diệp Anh đáp lại bằng tiếng Anh trôi chảy. “Tôi chỉ là hậu phương của chồng tôi. Nhưng tôi cũng rất ngưỡng mộ đế chế mà Tống tiên sinh đã xây dựng.”

Cuộc trò chuyện diễn ra suôn sẻ. Diệp Anh khéo léo chuyển từ các chủ đề xã giao sang lĩnh vực kinh doanh, đặt những câu hỏi thông minh, nhưng luôn kết thúc bằng việc ca ngợi tài năng của Tống Dũng và sự thiên tài của Lãnh Tôn. Cô là một chiếc cầu nối hoàn hảo.

Tuy nhiên, Diệp Anh nhận thấy Tống Dũng liên tục tìm cách kéo cô vào cuộc trò chuyện cá nhân.

“Bà Lãnh, tôi nghe nói cô xuất thân từ một hoàn cảnh rất bình thường? Thật đáng ngưỡng mộ. Cô đã làm thế nào để thích nghi với cuộc sống xa hoa này mà không đánh mất sự chân thật?” Tống Dũng hỏi, ánh mắt anh đầy sự tò mò, và có một chút đồng cảm.

Diệp Anh cảm thấy lạnh sống lưng. Cô biết Tống Dũng đang thử cô, hoặc anh ta có ý đồ khác.

“Sự thật, Tống tiên sinh, tôi không cần phải ‘thích nghi’,” Diệp Anh nói, mỉm cười thanh lịch. “Tôi không bao giờ đánh mất sự chân thật của mình. Tôi chỉ học cách dùng sự chân thật đó một cách hiệu quả hơn. Hơn nữa, chồng tôi, Tổng giám đốc Lãnh, là người không bao giờ muốn tôi thay đổi. Anh ấy yêu sự kiên cường và độc lập của tôi.”

Cô đưa tay nắm lấy tay Lãnh Tôn, siết nhẹ, một cử chỉ hoàn toàn tự nhiên. Lãnh Tôn, bị bất ngờ, quay sang nhìn cô, ánh mắt anh vừa bối rối, vừa bị chinh phục.

“Đúng vậy,” Lãnh Tôn đáp, giọng anh trầm ấm hơn. “Tôi đã phải mất nhiều công sức để thuyết phục cô ấy làm vợ tôi, Tống tiên sinh. Cô ấy là viên kim cương tự nhiên, và tôi không bao giờ muốn mài giũa nó theo khuôn mẫu.”

Tống Dũng cười lớn. “Tuyệt vời! Tổng giám đốc Lãnh, lần đầu tiên tôi thấy anh nói về tình yêu. Tôi tin tưởng vào dự án này!”

Đêm đó, sau khi trở về penthouse, sự căng thẳng giữa Diệp Anh và Lãnh Tôn bùng lên.

“Cô đã làm rất tốt,” Lãnh Tôn nói, tay anh cởi bỏ áo khoác. “Cô đã thao túng được Tống Dũng.”

“Tôi không thao túng,” Diệp Anh đáp, cô cảm thấy sự mệt mỏi và chán ghét với vai diễn này. “Tôi chỉ nói sự thật về việc tôi là ai, và tôi đã biến nó thành điểm mạnh.”

“Và cái nắm tay đó là gì?” Lãnh Tôn hỏi, giọng anh đột nhiên trở nên lạnh lùng và sắc bén. “Cử chỉ thân mật đó nằm ngoài kịch bản.”

Diệp Anh nhìn anh với vẻ thách thức. “Đó là để cứu anh. Tống Dũng đang nghi ngờ mối quan hệ của chúng ta, và anh ta cố gắng tìm kiếm điểm yếu. Tôi phải cho anh ta thấy chúng ta là một khối không thể tách rời, vì lợi ích của hợp đồng trị giá hàng tỷ đô la của anh.”

Lãnh Tôn tiến đến gần, ánh mắt anh đầy sự bực bội mà cô chưa từng thấy.

“Tôi không cần cô tự ý hành động,” anh nói, giọng anh trầm xuống, đầy nguy hiểm. “Nhưng tôi thừa nhận, cái nhìn đó của cô khiến tôi muốn… xác nhận quyền sở hữu của mình.”

Anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng. “Tống Dũng nhìn cô với ánh mắt không phải của một đối tác kinh doanh. Anh ta muốn cô. Anh ta nhìn cô như cách tôi nhìn cô.”

Diệp Anh cảm thấy tim mình đập loạn. “Anh đang ghen tuông vô lý sao?”

“Ghen tuông?” Lãnh Tôn cười khẩy, giọng anh đầy sự khinh miệt. “Tôi chỉ ghen tuông với những gì là của tôi. Cô là của tôi, Diệp Anh. Từ cái xương quai xanh này,” anh cúi xuống, hôn lên xương quai xanh tinh tế của cô, “đến trí thông minh mà cô dùng để đối phó với kẻ thù của tôi.”

Anh đẩy cô vào tường. Lãnh Tôn không còn kiểm soát được sự tức giận và sự chiếm hữu của mình. Anh muốn cô phải thừa nhận, cô thuộc về anh, không phải vì tiền bạc, mà vì một lý do nào đó mà chính anh cũng không dám gọi tên.

“Cô đã cười với anh ta quá nhiều,” Lãnh Tôn thì thầm, giọng anh đầy sự nguy hiểm. “Cái nụ cười đó là của tôi. Ánh mắt đó là của tôi. Cô phải làm rõ, Diệp Anh. Cô là Bà Lãnh, và cô chỉ phục vụ duy nhất một người đàn ông.”

Anh chiếm hữu cô một cách cuồng nhiệt, không phải là sự ép buộc thô bạo của những đêm đầu tiên, mà là một sự đòi hỏi về sự xác nhận. Anh muốn cô phải đáp lại sự ghen tuông này bằng sự trung thành của một người vợ thực sự.

Diệp Anh chống cự, nhưng sau đó cô cũng đầu hàng trước sự cuồng nhiệt của anh. Trong đêm tối, cô đã quên đi bản hợp đồng, quên đi sự tàn nhẫn của anh, cô chỉ còn lại sự ham muốn không thể kiểm soát đối với người đàn ông này.

Sáng hôm sau, Diệp Anh thức dậy với cơ thể đau nhức, nhưng tâm hồn cô lại cảm thấy trống rỗng và tội lỗi hơn. Lãnh Tôn đã ở bên cạnh, nhìn cô chằm chằm.

“Sao cô lại nhìn tôi như vậy?” cô hỏi, giọng cô khàn khàn.

“Cô đã trả lời câu hỏi của tôi đêm qua,” Lãnh Tôn nói, anh đưa tay vuốt tóc cô. “Cô là của tôi. Và tôi ghét ý nghĩ có kẻ nào khác dám chạm vào cô, ngay cả trong suy nghĩ.”

“Đó không phải là tình yêu,” Diệp Anh nói, cô quay mặt đi. “Đó là sự chiếm hữu. Anh chỉ sợ mất đi ‘vũ khí’ của mình.”

“Có lẽ vậy,” Lãnh Tôn đáp, giọng anh trầm lắng. Anh không phủ nhận. “Nhưng cô cũng không còn là chính cô nữa, Diệp Anh. Cô đang ngày càng gắn bó với cuộc sống này. Cô không thể phủ nhận sự hấp dẫn giữa chúng ta. Bản hợp đồng này đang nuốt chửng chúng ta.”

Cuộc trò chuyện của họ bị gián đoạn bởi một cuộc điện thoại. Đó là thư ký của Lãnh Tôn, báo tin từ Việt Nam.

“Tổng giám đốc, Lâm Mẫn đã không ngồi yên. Cô ta đã dùng một người đàn ông tên là Lý Thiên, một đối tác làm ăn cũ của chúng ta, để tung tin đồn rằng Bà Lãnh… Bà Lãnh đang bí mật ngoại tình với một người đàn ông khác trong chuyến công tác này. Báo chí trong nước đang làm lớn chuyện, nói rằng cô đã lợi dụng chuyến đi để gặp người tình.”

Mặt Diệp Anh trắng bệch. Lâm Mẫn đã tấn công cô trực diện, dùng chính chuyến công tác này để hủy hoại cô.

Lãnh Tôn nghe điện thoại, khuôn mặt anh tối sầm lại. Sự tức giận của anh không còn là sự ghen tuông cá nhân, mà là cơn thịnh nộ của một vị vua.

“Chuẩn bị máy bay riêng. Chúng ta bay về ngay lập tức,” anh ra lệnh, giọng anh sắc lạnh như băng.

Lãnh Tôn cúp máy, quay sang nhìn Diệp Anh. Anh không hề nghi ngờ cô. Anh biết cô đang bị vu khống, và cơn ghen tuông cá nhân của anh đêm qua chỉ càng khiến anh thêm tin tưởng.

“Lâm Mẫn thật sự muốn chết,” anh nói, ánh mắt anh đầy sự tàn nhẫn. “Cô ta không biết cô đang bảo vệ ai. Cô ta đã chạm vào giới hạn cuối cùng của tôi.”

Anh nắm lấy tay Diệp Anh, kéo cô đứng dậy. “Lần này, cô không cần phải tự mình đối phó. Tôi sẽ đứng ra dẹp yên mọi chuyện. Cô là vợ tôi, và tôi sẽ cho cả thế giới thấy, bất cứ ai chạm vào Bà Lãnh của tôi, đều sẽ phải trả giá.”

Anh hôn cô, nụ hôn này không phải là sự chiếm hữu thô bạo, mà là lời cam kết bảo vệ. Diệp Anh cảm thấy lòng mình ấm áp, một cảm giác nguy hiểm và gây nghiện. Lãnh Tôn, con quỷ tàn nhẫn, đã đứng ra bảo vệ cô, không phải vì hợp đồng, mà vì danh dự của chính anh.

Diệp Anh biết, cuộc chiến sắp tới ở Việt Nam sẽ không chỉ là cuộc chiến truyền thông, mà còn là trận chiến cuối cùng để xác định vị trí của cô trong trái tim Lãnh Tôn, và số phận của bản hợp đồng này. Cô đã hoàn toàn chìm sâu vào cuộc chơi quyền lực này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×