Chuyên cơ riêng của S&T xé toạc bầu trời đêm, rút ngắn khoảng cách từ Singapore về Việt Nam. Diệp Anh ngồi trong khoang hạng nhất, tim cô đập thình thịch không phải vì tốc độ máy bay, mà vì sự giận dữ lạnh lùng toát ra từ người đàn ông bên cạnh.
Lãnh Tôn không ngủ. Anh ngồi thẳng lưng, một tay lướt nhanh trên máy tính bảng, xử lý hàng trăm tin nhắn và báo cáo về cuộc khủng hoảng truyền thông đang bùng phát ở quê nhà. Khuôn mặt anh đanh lại, sự tàn nhẫn và quyết đoán hiện rõ trong từng cử chỉ.
“Lý Thiên là một đối tác làm ăn nhỏ, hắn nợ S&T một khoản tiền lớn. Lâm Mẫn đã dùng khoản nợ đó để ép buộc hắn đóng vai trò ‘người tình bí mật’ của cô,” Lãnh Tôn nói, không nhìn cô. “Cô ta đã chuẩn bị một kịch bản hoàn hảo: Lý Thiên sẽ xuất hiện tại sân bay vào ngày chúng ta trở về, giàn dựng một màn kịch lãng mạn, và báo chí sẽ chộp được.”
Diệp Anh cảm thấy rùng mình trước sự độc ác và tính toán của Lâm Mẫn. “Cô ta đã điên rồi. Cô ta không thể ngờ rằng chúng ta trở về sớm hơn dự định.”
“Sai rồi,” Lãnh Tôn lạnh lùng đáp. “Cô ta không điên, cô ta đang liều mạng. Và cô ta đã chạm vào giới hạn cuối cùng của tôi: danh dự của Lãnh gia, và hình ảnh của Bà Lãnh.”
Anh đột nhiên tắt máy tính, quay sang nhìn thẳng vào Diệp Anh. “Tôi sẽ không để cô tự mình giải quyết bằng sự nhân hậu nữa. Lần này, chúng ta sẽ dùng lửa để dập tắt lửa. Cô sẽ tin tưởng tôi tuyệt đối.”
“Tôi tin anh,” Diệp Anh nói ngay lập tức. Cô đã thấy sự bảo vệ tuyệt đối của anh đêm qua, và cô cần nó hơn bao giờ hết.
Sáng sớm, chiếc chuyên cơ hạ cánh. Lãnh Tôn đã điều động một đội xe bọc thép riêng đến đón họ. Nhưng thay vì lén lút về nhà, anh ra lệnh lái xe thẳng đến trụ sở Tập đoàn S&T.
Diệp Anh biết có điều gì đó không ổn. Cảnh sát và hàng chục phóng viên đang tụ tập trước cửa S&T.
“Chúng ta sẽ tổ chức một cuộc họp báo khẩn cấp,” Lãnh Tôn nói, anh khoác tay cô, hơi ấm từ anh truyền sang cô. “Cô không cần nói gì cả. Chỉ cần đứng bên cạnh tôi.”
Khi cánh cửa xe mở ra, Diệp Anh và Lãnh Tôn bước xuống giữa rừng ống kính. Lãnh Tôn giữ cô rất chặt, khuôn mặt anh không biểu lộ chút cảm xúc nào ngoài sự lạnh lùng và quyền lực.
Trước mặt báo chí, Lãnh Tôn đứng thẳng, cao ngạo. “Tôi không có nhiều thời gian cho những tin đồn vô căn cứ,” anh bắt đầu, giọng anh trầm hùng, vang vọng khắp sảnh.
“Hôm nay, tôi đứng đây không phải để phủ nhận tin đồn. Tôi đứng đây để công bố sự thật, và để cảnh báo. Bà Lãnh Diệp Anh là vợ hợp pháp và duy nhất của tôi. Cô ấy vừa cùng tôi ký kết thành công một hợp đồng tỷ đô ở Singapore, mang lại lợi ích to lớn cho S&T và đất nước.”
Anh dừng lại, nhìn thẳng vào các phóng viên. “Tin đồn về ‘người tình bí mật’ là hoàn toàn bịa đặt, nhằm mục đích phá hoại hợp đồng kinh doanh của tôi. Chúng tôi đã có đầy đủ bằng chứng về việc Lý Thiên, kẻ tung tin, đã bị Lâm Mẫn, kẻ thù kinh doanh của tôi, ép buộc. Hắn ta đã ra đầu thú với cảnh sát sáng nay.”
Diệp Anh cảm thấy kinh ngạc. Lãnh Tôn đã xử lý xong Lý Thiên ngay trong đêm. Tốc độ và sự tàn nhẫn của anh khiến cô rùng mình.
“Về phần Lâm Mẫn,” Lãnh Tôn tiếp tục, giọng anh chuyển sang sự lạnh lẽo đáng sợ. “S&T đã gửi đơn kiện chính thức lên tòa án tối cao, yêu cầu truy tố cô ta về tội bôi nhọ, phá hoại kinh tế và tung tin đồn thất thiệt. Không chỉ vậy, tôi sẽ dùng toàn bộ nguồn lực của S&T để đảm bảo Tập đoàn Lâm Mẫn phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về những tổn thất đã gây ra.”
Anh siết chặt tay Diệp Anh, quay sang nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp, dịu dàng một cách giả tạo, khác hẳn với sự tàn nhẫn anh vừa thể hiện.
“Tôi muốn gửi một thông điệp rõ ràng đến tất cả mọi người,” Lãnh Tôn nói, khuôn mặt anh đầy sự nghiêm nghị. “Bất cứ ai dám chạm vào vợ tôi, bất cứ ai dám làm tổn hại đến danh dự của Diệp Anh, đều sẽ phải đối mặt với toàn bộ Tập đoàn S&T và sự trả thù cá nhân của tôi. Cô ấy là viên kim cương vô giá của tôi, và tôi sẽ bảo vệ cô ấy bằng mọi giá.”
Anh cúi xuống, hôn lên trán Diệp Anh trước ống kính của tất cả các phóng viên. Nụ hôn đó không phải là tình yêu, đó là sự chiếm hữu, là lời tuyên bố quyền lực tuyệt đối.
Cả phòng họp báo im lặng. Cuộc khủng hoảng truyền thông bị dập tắt trong vòng 15 phút.
Trở về căn hộ, sự nhẹ nhõm của Diệp Anh hòa lẫn với sự sợ hãi. Cô biết rằng, Lãnh Tôn vừa cứu cô khỏi sự sụp đổ xã hội, nhưng anh cũng đã trói cô chặt hơn vào cuộc sống này.
“Anh đã dùng cách nào để buộc Lý Thiên ra đầu thú nhanh như vậy?” Diệp Anh hỏi, giọng cô run rẩy.
Lãnh Tôn rót một ly rượu vang cho cô. “Đơn giản. Tôi đã cho hắn ta hai lựa chọn: bị S&T kiện về khoản nợ khổng lồ, khiến hắn ta phá sản và đi tù, hoặc ra đầu thú, nhận tội danh bôi nhọ, và tôi sẽ giúp hắn ta trả nợ, đồng thời cho hắn ta một cơ hội làm lại cuộc đời ở nước ngoài.”
Anh nhấp một ngụm rượu. “Lý Thiên đã chọn mạng sống và tương lai của mình. Lâm Mẫn đã không lường trước được sự tàn nhẫn của tôi.”
“Vậy còn Lâm Mẫn?”
“Cô ta đã bại trận hoàn toàn. Tập đoàn của cô ta sẽ phải đối mặt với hàng loạt vụ kiện từ S&T. Cô ta sẽ mất tất cả,” Lãnh Tôn đáp. Anh tiến đến gần Diệp Anh. “Tôi không phải là một người nhân từ, Diệp Anh. Tôi tàn nhẫn với kẻ thù, và tuyệt đối bảo vệ những gì thuộc về tôi.”
Anh đặt ly rượu xuống, ôm cô vào lòng. Hơi thở anh nóng ran và nồng nặc mùi rượu.
“Cô đã làm tôi ghen, Diệp Anh,” anh thì thầm vào tai cô, giọng anh trầm khàn. “Tôi ghét cảm giác đó. Tôi ghét ý nghĩ cô có thể mỉm cười với một người đàn ông khác. Tôi đã muốn bay thẳng đến, xé nát gã Lý Thiên đó chỉ vì hắn dám nhắc đến tên cô trong những chuyện bẩn thỉu.”
Sự ghen tuông của anh không làm cô sợ hãi, mà lại khiến cô cảm thấy ấm áp một cách đáng sợ.
“Anh đang làm gì vậy, Lãnh Tôn?” Diệp Anh hỏi, giọng cô đầy sự bối rối. “Đây không phải là một bản hợp đồng nữa. Anh đang vượt quá giới hạn.”
Anh đẩy cô ngã xuống sofa, ánh mắt anh đầy sự chiếm hữu và cuồng nhiệt. “Cô đã nói đúng, nó không còn là hợp đồng nữa. Tôi đã mua cô, nhưng bây giờ, cô đã tự trói mình vào tôi. Cô là một phần của đế chế này, một phần không thể thiếu của Lãnh Tôn.”
Anh hôn cô, nụ hôn sâu, đòi hỏi và tuyệt đối. Lần đầu tiên, Diệp Anh không hề chống cự. Cô đáp lại nụ hôn của anh bằng tất cả sự rối loạn và cảm xúc mà cô đã kìm nén bấy lâu. Cô biết, cô đã yêu người đàn ông này, yêu sự tàn nhẫn, sự quyền lực và sự bảo vệ tuyệt đối của anh. Tình yêu đó thật sai lầm, thật điên rồ.
Mặc dù khủng hoảng đã được giải quyết, nhưng hậu quả để lại vẫn còn. Một tờ báo lá cải quyết định đào sâu hơn vào Diệp Anh, cố gắng tìm ra sự thật về quá khứ của cô, nghi ngờ tại sao một người phụ nữ xuất thân bình thường lại có thể trở thành Bà Lãnh.
Họ tìm thấy một người hàng xóm cũ của Diệp Anh. Trong một bài báo nhỏ, người hàng xóm này đã kể về cuộc sống khó khăn của cô, về sự hy sinh của cô cho mẹ, và tệ hại hơn, là việc cô đã từng bị gia đình cũ của mình (gia đình họ Hoàng) ép buộc đính hôn với một gã công tử ăn chơi.
Bài báo không chỉ dừng lại ở đó. Nó còn bóng gió về việc Diệp Anh đã “bán mình” cho Lãnh Tôn để lấy tiền chữa bệnh cho mẹ, và rằng bản hợp đồng hôn nhân này hoàn toàn là một giao dịch thương mại.
Khi đọc bài báo đó, Diệp Anh cảm thấy như bị tát. Mặc dù mọi thứ đều là sự thật, nhưng việc nó bị công khai lại là một sự sỉ nhục. Nó làm tổn hại không chỉ đến cô, mà còn đến sự bảo vệ mà Lãnh Tôn đã dày công xây dựng.
Cô đến phòng làm việc của Lãnh Tôn, ném tờ báo xuống bàn.
“Đây,” cô nói, giọng cô đầy sự tức giận và tuyệt vọng. “Họ đã tìm ra sự thật. Bản hợp đồng. Sự thật về giao dịch của chúng ta.”
Lãnh Tôn đọc lướt qua bài báo, khuôn mặt anh không thay đổi.
“Không ai tin những tờ báo lá cải đó,” anh nói.
“Nhưng họ đã nói đúng!” Diệp Anh hét lên. “Tôi đã bán mình! Tôi đã ký hợp đồng. Và giờ, tất cả những gì anh đã làm để bảo vệ tôi sẽ bị đổ sông đổ biển vì sự thật này. Anh sẽ bị cười nhạo vì cưới một người phụ nữ vì tiền!”
Lãnh Tôn đứng dậy, tiến đến ôm lấy cô, sự kiên nhẫn của anh thật hiếm có.
“Nhìn tôi đi, Diệp Anh,” anh nói, giọng anh trầm ấm, đầy sự xoa dịu. “Ai quan tâm đến những gì người ta nói? Tôi là Lãnh Tôn. Tôi dùng tiền để mua mọi thứ, kể cả một người vợ. Điều đó không thay đổi. Nhưng cô không phải là ‘món hàng’ rẻ mạt. Cô là người phụ nữ thông minh nhất, kiên cường nhất mà tôi từng gặp.”
“Tôi sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương cô nữa.”
Diệp Anh ngước nhìn anh, nước mắt cô lăn dài. “Anh sẽ làm gì?”
Lãnh Tôn mỉm cười một cách tàn nhẫn. Anh lấy điện thoại, gọi cho luật sư trưởng của S&T.
“Tôi muốn mua tờ báo lá cải đó, ngay bây giờ. Mua lại toàn bộ cổ phần. Biến nó thành một công ty con của S&T. Và sa thải toàn bộ nhân viên đã viết bài này. Sau đó, công bố một bài báo về Diệp Anh, không phải là sự phủ nhận, mà là một câu chuyện tình yêu vĩ đại, về cách tôi đã phải lòng sự kiên cường của cô ấy, về cách cô ấy đã hy sinh mọi thứ vì mẹ mình. Báo chí thích những câu chuyện cổ tích về Lọ Lem. Hãy cho họ một câu chuyện.”
Diệp Anh sững sờ. Anh không phủ nhận sự thật, anh mua nó, thao túng nó, và biến nó thành một câu chuyện đẹp hơn.
“Lãnh Tôn… anh không cần phải điên rồ như vậy.”
“Tôi đang điên lên vì cô, Diệp Anh,” anh đáp, giọng anh đầy sự chiếm hữu. “Và tôi thích thú với sự điên rồ đó. Bản hợp đồng? Nó chỉ là một tờ giấy. Cô đã trở thành vợ tôi. Cô đã cứu tôi. Và bây giờ, tôi sẽ bảo vệ cô khỏi chính quá khứ của cô.”
Diệp Anh biết, cuộc đời cô đã hoàn toàn thay đổi. Cô không chỉ là một người vợ hợp đồng, cô là tâm điểm của một cuộc chiến quyền lực, và cô đã chấp nhận người đàn ông này. Cô ôm chặt lấy Lãnh Tôn, cảm nhận sự an toàn tuyệt đối trong vòng tay anh.
Bên ngoài cửa sổ, thành phố đã lên đèn. Trong căn hộ SkyDome sang trọng, hai con người này đã chìm sâu vào một mối quan hệ không phải là tình yêu, không phải là hợp đồng, mà là sự đồng lõa, sự chiếm hữu và sự hấp dẫn không thể chối từ. Bản hợp đồng 300 ngày dường như đã bị lãng quên.