dục vọng trong bóng đêm

Chương 3: Cánh cửa mở ra


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cả ngày hôm sau, Lan không tập trung nổi vào công việc. Trên màn hình máy tính, hàng loạt email hiện ra, nhưng mắt cô chỉ nhìn chằm chằm vào dòng chữ “đồng ý” vẫn còn nằm trong tin nhắn nháp.

Đồng nghiệp gọi tên hai lần cô mới giật mình. “Lan, em sao vậy? Hôm nay trông lơ đãng thế.”

Cô vội cười trừ, đáp qua loa. Nhưng trong lòng thì rối bời. Có một sợi dây vô hình kéo cô về phía Khải, phía bản thỏa thuận lạ lùng kia. Một phần trong cô thì sợ hãi—sợ bước vào một vùng đất không thể quay lại. Nhưng một phần khác lại nôn nóng đến run rẩy, như thể đây mới là điều bản thân hằng khao khát.

Tan ca, trời lất phất mưa. Lan đi bộ về căn hộ, đôi giày thấm nước, từng giọt mưa rơi lạnh ngắt nhưng đầu óc cô nóng ran. Cô đặt túi xách xuống, ngồi trước bàn, mở lại tờ giấy đã viết hôm qua.

Những dòng chữ “Ranh giới tuyệt đối”, “Điều có thể thử”, “Từ khóa” vẫn còn nguyên. Cô đọc đi đọc lại, rồi nhắm mắt. Nếu mình không thử, có lẽ sẽ ân hận cả đời. Nếu thử, có thể sẽ đau, nhưng ít nhất sẽ biết rõ bản thân muốn gì.

Lan mở điện thoại, ấn nút gửi.

Một chữ “Đồng ý”.

Chỉ vài giây sau, tin nhắn trả lời xuất hiện.

Khải: “Tốt. Mai, 8 giờ tối. Địa chỉ anh sẽ gửi. Hãy mặc thứ em thấy thoải mái nhất. Và mang theo bản thỏa thuận đã ký.”

Lan nhìn dòng chữ, tim đập dồn dập. Mọi thứ thật nhanh, nhưng đồng thời cũng thật rõ ràng. Không còn đường lùi nữa.

Ngày hôm sau, Lan đứng trước gương rất lâu. Cô chọn một chiếc váy đơn giản màu trắng, không quá cầu kỳ, chỉ đủ để cơ thể cô cảm thấy tự tin. Bàn tay cầm túi xách run nhẹ. Bên trong là bản thỏa thuận đã ký.

Taxi đưa cô đến một khu phố yên tĩnh. Địa chỉ Khải gửi là một tòa nhà cao, nhưng không phải khách sạn hay quán bar. Tấm biển nhỏ khắc chữ kim loại: Artemis Club. Không có đèn neon, không có nhạc xập xình, chỉ một cánh cửa gỗ sẫm màu với ánh sáng dịu hắt ra.

Người lễ tân đón cô bằng nụ cười nhẹ. “Xin chào, chị Lan. Anh Khải đang chờ.”

Lan thoáng giật mình. Anh ấy đã báo trước cả tên mình…

Cô được dẫn qua hành lang dài, ánh đèn vàng nhạt, mùi gỗ trầm thoảng khắp không gian. Mọi thứ yên tĩnh, sang trọng, không có chút hỗn loạn nào của những quán bar ngoài kia.

Cánh cửa phòng mở ra. Khải đang ngồi trên ghế sofa bọc da, áo sơ mi tối màu, tay cầm ly rượu vang. Anh ngẩng lên, đôi mắt sâu thẳm ánh lên tia sáng khó đoán.

“Em đến rồi.”

Lan gật đầu, bước vào, tim đập thình thịch. Cô đặt túi xuống bàn, rút bản thỏa thuận ra. Khải cầm lấy, xem qua, rồi gật đầu.

“Rất tốt. Từ giờ, mọi thứ sẽ diễn ra theo đúng những gì em đã viết. Em có toàn quyền dừng lại bất cứ lúc nào.”

Câu nói khiến Lan thở phào. Cô cảm nhận rõ sự tôn trọng trong giọng anh. Không có sự ép buộc, không có gài bẫy. Chỉ là một lời mời, và cô là người chọn bước qua.

“Trước khi bắt đầu,” Khải nói, đặt ly rượu xuống, “anh muốn em hiểu một điều: Đây không phải trò chơi. Đây là cách để tìm hiểu bản thân. Nếu em bước tiếp, anh sẽ dẫn dắt. Nhưng nếu bất kỳ lúc nào em thấy không ổn, chỉ cần nói ‘tạm dừng’, mọi thứ sẽ dừng lại.”

Lan gật đầu. “Em hiểu.”

“Vậy em có sẵn sàng không?”

Khoảnh khắc đó, Lan cảm thấy cả thế giới im lặng. Cô nhìn vào mắt Khải—ánh mắt vừa dịu dàng vừa kiên định. Và rồi, cô gật đầu.

Buổi tối ấy, Lan không còn nhớ hết từng chi tiết. Chỉ nhớ sự hiện diện mạnh mẽ của Khải, cách anh dẫn dắt cô từng bước, nhưng không vượt quá những ranh giới cô đặt ra. Ban đầu là những cuộc trò chuyện sâu hơn, những câu hỏi khiến cô phải đối diện với chính mình:

“Em sợ nhất điều gì?”

“Em đã từng khao khát mà không dám nói ra chưa?”

“Nếu không ai phán xét, em sẽ chọn trở thành ai?”

Những câu hỏi ấy, ban đầu khiến Lan bối rối, nhưng dần dần, cô nhận ra mình đang cởi bỏ từng lớp vỏ bọc. Cô trả lời bằng sự thành thật mà chính cô cũng chưa từng nói với ai.

Thời gian trôi đi, không còn rượu, không còn ánh sáng chói. Chỉ còn tiếng nhạc nền trầm ấm, ánh đèn vàng, và nhịp tim của chính cô.

Khi Khải tiễn Lan ra cửa, đồng hồ đã chỉ gần nửa đêm. Cô bước ra phố, gió mát lạnh ùa vào, nhưng trong lòng lại nóng hừng hực.

Khải không nói nhiều, chỉ dặn: “Đêm nay em đã bước một bước. Đừng vội nghĩ quá xa. Hãy để cảm xúc lắng xuống, rồi em sẽ biết mình có muốn đi tiếp không.”

Lan gật đầu. Cô không còn cảm thấy lo sợ như trước, mà thay vào đó là sự nhẹ nhõm, như thể cuối cùng cô đã thừa nhận một phần sâu kín trong mình.

Trên đường về, cô mở cửa sổ xe, để gió thổi tung mái tóc. Trong gương chiếu hậu, thành phố vẫn sáng rực, nhưng với Lan, mọi thứ đã khác.

Cô đã mở một cánh cửa. Và sau cánh cửa ấy, là một thế giới mà cô chưa từng biết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×