dục vọng trong bóng đêm

Chương 4: Bước thử thách đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi tối ở Artemis Club, Lan mất ngủ cả đêm. Cô nằm trên giường, trần nhà tối đen, trong đầu liên tục tua đi tua lại những câu hỏi Khải đã đặt ra. Tại sao cô lại thấy dễ chịu khi nói ra những nỗi sợ? Tại sao mỗi lời nói của anh đều chạm đến những nơi sâu thẳm mà cô chưa từng để ai bước vào?

Sáng hôm sau, Lan mang gương mặt hốc hác đến công ty. Đồng nghiệp lại thì thầm: “Chắc cô ấy đang yêu.” Cô cười gượng, nhưng trong lòng lại thừa nhận: không hẳn là yêu, nhưng chắc chắn là đang vướng.

Tin nhắn từ Khải đến ngay buổi trưa:

Khải: “Tối nay, em có rảnh không? Nếu sẵn sàng, anh sẽ cho em bước vào thử thách đầu tiên.”

Lan nhìn dòng chữ rất lâu. Hai từ thử thách khiến lòng cô dậy sóng. Nhưng rồi cô nhắn lại: “Em sẽ đến.”

Buổi tối, Khải đưa Lan đến một căn phòng khác trong Artemis Club. Khác với sự sang trọng của phòng hôm trước, căn phòng này tối hơn, ánh sáng chỉ vừa đủ, nội thất gọn gàng, tinh tế.

Trên bàn có đặt một chiếc hộp gỗ nhỏ. Khải mở ra, bên trong là một dải lụa đen mềm mại.

Lan hơi khựng lại. “Đây là…?”

“Chỉ là một dải vải,” Khải nói, giọng trầm đều. “Anh muốn em thử một điều rất đơn giản: Nhắm mắt. Để người khác dẫn đường. Tin tưởng.”

Lan nhìn anh, tim đập thình thịch. Trong đầu, những lo lắng dấy lên: Mình có đang đi quá xa không? Mình có thực sự tin anh ta không? Nhưng ánh mắt Khải kiên định, không vội vàng, cũng không thúc ép.

“Em có quyền nói ‘tạm dừng’ bất cứ lúc nào,” anh nhắc lại.

Lan hít sâu một hơi. “Được.”

Khải nhẹ nhàng buộc dải vải lên mắt cô. Mọi ánh sáng biến mất. Cả thế giới chỉ còn lại bóng tối và tiếng tim đập trong lồng ngực.

Khi tầm nhìn bị lấy đi, mọi giác quan khác của Lan trở nên nhạy bén hơn. Cô nghe rõ tiếng thở của chính mình, tiếng bước chân của Khải di chuyển quanh căn phòng. Một bàn tay chạm nhẹ vào vai, dịu dàng nhưng đủ để khiến cô run lên.

“Em đang cảm thấy gì?” giọng Khải vang lên sát bên tai.

“Em… hơi sợ.”

“Vậy cứ nói ra. Anh muốn sự thật, không phải sự giả vờ mạnh mẽ.”

Lan nuốt khan. “Nhưng… em cũng thấy háo hức.”

Khải khẽ cười. “Đó là cảm xúc thật. Rất tốt.”

Ông dẫn cô đi vài bước, bàn tay đặt trên lưng cô, vững chắc và kiên định. Lan vừa đi vừa run, nhưng cảm giác ấy lại kỳ lạ: nửa bất an, nửa an toàn.

Mỗi tiếng nói của Khải vang lên như chỉ dẫn, khiến Lan có thể yên tâm bước tiếp.

Sau một lúc, anh tháo dải lụa. Ánh sáng lại ùa vào, khiến Lan chớp mắt liên tục. Trước mặt cô chỉ là căn phòng yên tĩnh, không có gì nguy hiểm như trí tưởng tượng vừa vẽ ra.

“Em thấy thế nào?” Khải hỏi.

Lan ngập ngừng, rồi nói thật: “Lúc đầu rất sợ. Nhưng… sau đó em lại thấy như mình vừa vượt qua một cái gì đó.”

“Chính xác.” Khải gật đầu. “Nỗi sợ chỉ tồn tại khi em nghĩ mình không kiểm soát được. Nhưng em luôn có quyền dừng lại. Cái em vừa làm là tập tin tưởng—không phải tin anh, mà là tin vào quyết định của chính em.”

Lan lặng người. Cô chưa bao giờ nghĩ theo cách đó.

Buổi tối ấy, Khải không đi xa hơn. Họ chỉ ngồi nói chuyện. Anh kể cho Lan nghe về những người từng bước vào “thế giới khác” nhưng không chịu nổi vì không thành thật với bản thân. Có người bước vào chỉ vì tò mò, có người vì muốn chạy trốn nỗi đau, cuối cùng đều rời đi trong hoang mang.

“Điều quan trọng nhất,” Khải nói, “là em phải biết mình muốn gì. Nếu em chỉ đi theo anh vì sự mới lạ, em sẽ nhanh chóng hối hận. Nhưng nếu em thực sự muốn tìm hiểu bản thân, anh sẽ ở đây, cùng em.”

Lan nhìn anh, trong lòng dấy lên một sự kính nể. Anh không hề tỏ ra là kẻ săn mồi. Ngược lại, anh giống một người thầy, dẫn đường cho cô.

Khi ra về, Lan cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cô nhận ra, điều khiến cô run rẩy tối nay không phải vì chiếc khăn che mắt, mà vì lần đầu tiên, cô dám buông bỏ lớp kiểm soát thường ngày.

Trên đường về, cô nghĩ đến những điều mình chưa bao giờ nói với ai. Có thể, đây chính là hành trình để cô đối diện với những mảnh ghép giấu kín.

Lan nhắn cho Khải một tin:

“Cảm ơn anh. Em nghĩ mình muốn đi tiếp.”

Phản hồi đến ngay sau đó:

Khải: “Rất tốt. Em đã bước qua thử thách đầu tiên. Chặng tiếp theo sẽ khó hơn, nhưng cũng sẽ thật hơn. Anh chờ em.”

Lan đặt điện thoại xuống, khẽ cười. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô thấy trong lòng mình có một ngọn lửa, vừa sáng vừa ấm. Và cô biết: mình không còn đường quay lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×