Lan đã bước qua thử thách đầu tiên với dải lụa bịt mắt. Cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi để bản thân rơi vào bóng tối, rồi lại mở mắt ra, thấy mình không hề bị tổn thương, ngược lại còn vững vàng hơn. Trải nghiệm đó giống như một phép thử nhỏ, nhưng đủ để cô hiểu: nếu muốn tiến xa, cô phải dám buông bỏ nhiều hơn.
Mấy ngày sau, Khải nhắn tin:
Khải: “Tối thứ bảy, 8 giờ. Đến Artemis. Hãy mang theo bản thân em—không phòng thủ, không giả vờ.”
Lan nhìn dòng chữ, ngực khẽ nhói lên. Không phòng thủ, không giả vờ… Từ trước đến nay, cô luôn dựng quanh mình một lớp tường: ở công ty thì nghiêm túc, với bạn bè thì tươi cười, với gia đình thì ngoan ngoãn. Nhưng có bao giờ cô thực sự thành thật với chính mình?
Câu hỏi ấy khiến cô vừa hồi hộp, vừa háo hức. Và cô biết, thứ bảy này, cô sẽ bước tiếp.
Buổi gặp gỡ
Lan chọn một chiếc váy lụa đen mềm, đơn giản nhưng ôm gọn cơ thể. Khi đứng trước gương, cô thấy đôi mắt mình sáng hơn, có gì đó không còn rụt rè như trước.
Khi đến Artemis, người lễ tân vẫn chào bằng nụ cười quen thuộc, dẫn cô đến một căn phòng khác. Căn phòng này lớn hơn, ánh đèn ấm áp, mùi hương gỗ trầm lan tỏa.
Khải đứng cạnh bàn, tay cầm một chiếc hộp gỗ khác, ánh mắt nhìn Lan bình thản nhưng sâu thẳm.
“Chào em,” anh nói. “Sẵn sàng chưa?”
Lan nuốt khan, khẽ gật. “Em nghĩ… có.”
Khải đưa cô ngồi xuống ghế. Anh mở hộp, lần này bên trong là một chuỗi phụ kiện nhỏ: vài chiếc vòng tay bằng da, một chiếc mặt nạ bán nguyệt, vài sợi dây satin mềm.
Tim Lan đập dồn dập. Đây không còn đơn giản như dải lụa lần trước nữa.
“Đừng lo,” Khải trấn an. “Hôm nay em sẽ không phải chịu bất kỳ đau đớn hay điều gì vượt ngoài ranh giới. Đây chỉ là thử thách về sự kiểm soát—em có thể buông bỏ đến đâu.”
“Buông bỏ?”
“Đúng vậy. Em đã quen với việc kiểm soát bản thân, kiểm soát tình huống. Nhưng trong thế giới này, đôi khi buông bỏ mới giúp em thật sự chạm đến bản ngã. Anh sẽ hướng dẫn em. Chỉ cần nhớ, từ khóa luôn trong tay em.”
Lan thở mạnh. Cô biết mình đã đồng ý đến đây. Vậy thì không còn lý do để quay đầu.
Trải nghiệm
Khải nhẹ nhàng đặt chiếc vòng da vào cổ tay Lan. Nó không chặt, không gây đau, chỉ vừa đủ để nhắc cô nhớ rằng giờ đây, cô đang ở trong một “khung” khác.
Lan nhắm mắt, cảm nhận từng động tác. Từng chút ràng buộc nhỏ bé ấy lại khiến cô thấy tim mình đập nhanh, vừa lo lắng vừa… kỳ lạ, như thể bản năng đang được đánh thức.
“Em cảm thấy sao?” Khải hỏi.
“Em… lạ lắm. Vừa sợ vừa…”
“Vừa muốn tiếp tục?”
Lan khẽ gật.
Khải cười nhẹ, tiếp tục dẫn dắt cô. Mọi hành động đều chậm rãi, có khoảng dừng để Lan hít thở, để chắc chắn cô chưa vượt quá giới hạn.
Trong suốt quá trình ấy, Khải liên tục hỏi: “Ổn không?” – và Lan nhận ra, điều khiến cô an tâm chính là sự lắng nghe ấy. Anh không hề áp đặt, anh để cô là người quyết định. Và chính điều đó khiến cô sẵn sàng đi xa hơn.
Thời gian trôi, Lan dần buông lỏng. Cô không còn cố gắng kìm nén cảm xúc. Những tiếng thở, những rung động trong cơ thể, tất cả đều được phơi bày.
Khi chiếc mặt nạ bán nguyệt che một phần gương mặt, cô bỗng thấy dễ thở hơn. Không ai thấy rõ toàn bộ biểu cảm của cô, và điều đó cho phép cô thành thật với chính mình.
Trong bóng tối và ánh sáng mờ mờ, cô nghe Khải nói nhỏ:
“Em đang rất đẹp. Không phải vì chiếc váy, không phải vì lớp son. Mà vì em đang sống thật với chính mình.”
Những lời ấy khiến Lan bàng hoàng. Đã bao lâu rồi cô chưa từng nghe ai nói như vậy? Hầu hết mọi người khen cô khi cô trang điểm, khi cô thành công trong công việc. Nhưng chưa ai nhìn thấy vẻ đẹp bên trong, lúc cô run rẩy, yếu mềm, nhưng lại chân thật nhất.
Khi Khải tháo vòng tay và mặt nạ, Lan cảm giác như vừa trải qua một hành trình dài. Người cô mềm nhũn, nhưng tâm trí thì lại sáng tỏ lạ thường.
“Em vừa vượt qua lằn ranh đầu tiên,” Khải nói. “Từ hôm nay, em sẽ bắt đầu hiểu rõ hơn về giới hạn thật sự của mình. Và em sẽ nhận ra: đôi khi ranh giới không phải để ngăn cản, mà để biết mình có thể bước đến đâu.”
Lan nhìn anh, đôi mắt ngấn nước. Cô không biết vì sao mình xúc động đến thế, chỉ biết rằng lòng mình dậy sóng.
Sau buổi tối
Khi trở về căn hộ, Lan soi gương rất lâu. Cô thấy mình khác hẳn: ánh mắt không còn lạc lõng, mà sáng hơn, quyết liệt hơn.
Cô nghĩ đến công việc, đến những người xung quanh, rồi tự hỏi: Liệu họ có nhận ra mình đang thay đổi? Liệu họ có chấp nhận một Lan mới—dám sống thật hơn, khao khát hơn?
Trong lòng, nỗi sợ vẫn còn, nhưng trên hết là sự phấn khích. Cô nhận ra: mình đang đi trên con đường không ai có thể thay thế.
Cô nhắn cho Khải một tin:
“Em đã sợ. Nhưng em không hối hận. Em muốn tiếp tục.”
Tin trả lời đến ngay sau đó:
Khải: “Anh biết em sẽ nói vậy. Chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi.”
Lan đặt điện thoại xuống, khẽ mỉm cười. Ngoài kia, thành phố vẫn ồn ã, nhưng bên trong, cô cảm thấy một sự tĩnh lặng hiếm có.
Cô đã bước qua lằn ranh. Và từ giờ, không còn gì có thể giữ cô quay lại như trước kia nữa.