Những ngày sau buổi trải nghiệm thứ hai, Lan như sống trong một thế giới khác. Công việc vẫn thế, những bản kế hoạch, email, báo cáo chất đầy bàn. Nhưng mỗi khi cô nhìn vào gương, cô thấy một ánh mắt khác—ánh mắt dám thừa nhận bản thân, ánh mắt không còn che giấu hết những khát khao thầm kín.
Đồng nghiệp xung quanh nhận ra sự thay đổi ấy. Một cô bạn thân trong phòng chọc ghẹo:
“Lan này, dạo này da mặt sáng hẳn, ánh mắt cũng long lanh hơn. Nói đi, có đang hẹn hò không?”
Lan cười gượng, né tránh. “Chỉ là chăm sóc bản thân hơn thôi.”
Nhưng trong lòng, cô biết rõ: đó không phải là nhờ mỹ phẩm, mà là nhờ Khải. Chính những trải nghiệm bên anh, sự tôn trọng và dẫn dắt của anh, đã khiến cô thay đổi.
Bóng tối song hành
Đêm đến, khi nằm trên giường, Lan nhớ lại cảm giác bịt mắt, cảm giác vòng tay da ôm lấy cổ tay. Nỗi sợ vẫn còn, nhưng kỳ lạ thay, nó lại đi cùng một niềm phấn khích. Mỗi khi nghĩ về nó, cơ thể cô lại run rẩy, tim đập nhanh.
Liệu mình có đang đi quá xa không? – câu hỏi ấy luôn xuất hiện trong đầu.
Cô nhớ lời Khải: “Điều quan trọng nhất là em phải biết mình muốn gì. Nếu em không thành thật với chính mình, em sẽ hối hận.”
Lan tự hỏi: Mình thật sự muốn gì? Muốn khám phá thế giới đó cùng Khải, hay chỉ muốn được nhìn thấy phần sâu kín nhất của bản thân? Và nếu Khải chỉ xem cô như một “người tham gia” trong trò chơi này thì sao?
Lần gặp gỡ thứ ba
Cuối tuần, Khải lại hẹn Lan đến Artemis.
Lần này, căn phòng rộng hơn, trong đó đã có thêm một người phụ nữ khác. Cô ta mặc một chiếc váy đỏ rực, dáng người mảnh khảnh, đôi mắt sắc bén. Cô mỉm cười khi thấy Lan, nhưng nụ cười ấy không hề thân thiện.
“Đây là Minh Thư,” Khải giới thiệu. “Cô ấy cũng là một thành viên của Artemis, đồng thời là người anh rất tin tưởng. Thư sẽ quan sát buổi tối nay, nhưng sẽ không can thiệp nếu em không đồng ý.”
Lan thoáng choáng. “Có nghĩa là… cô ấy sẽ nhìn thấy tất cả?”
Khải gật. “Đúng. Nhưng nhớ, quyền quyết định luôn ở em. Nếu em nói ‘không’, Thư sẽ rời đi ngay lập tức.”
Lan quay sang Minh Thư. Ánh mắt người phụ nữ ấy như soi thấu tâm can, vừa hiếu kỳ, vừa thách thức. Lan thấy máu nóng dồn lên mặt.
Trong vài giây, cô muốn từ chối. Nhưng sâu trong lòng, có một tiếng nói vang lên: Nếu mình dám đối diện, mình sẽ mạnh mẽ hơn. Nếu mình lùi bước, tất cả chỉ là nửa vời.
“Em đồng ý,” Lan nói khẽ, giọng run run.
Khải gật đầu, đôi mắt anh lóe lên ánh sáng vừa hài lòng vừa nghiêm nghị.
Thử thách mới
Buổi tối hôm ấy không còn đơn giản như trước. Khải không chỉ dẫn dắt Lan bằng những phụ kiện nhỏ nữa, mà bắt đầu thử thách khả năng đối diện ánh nhìn của người khác.
Trong căn phòng ánh sáng mờ, Minh Thư ngồi yên trên ghế, đôi mắt dõi theo từng chuyển động. Còn Lan thì phải buông bỏ thêm một lớp phòng thủ: sự xấu hổ trước ánh nhìn xa lạ.
Ban đầu, Lan run lẩy bẩy. Cô thấy mặt mình đỏ bừng, từng hơi thở dồn dập. Tại sao mình lại đồng ý? Tại sao mình để người khác thấy điều này?
Nhưng Khải thì thản nhiên, từng bước trấn an:
“Hãy nhìn vào mắt anh. Đừng nhìn ai khác. Em chỉ cần nhớ, đây là lựa chọn của em.”
Lan làm theo. Khi ánh mắt cô dán vào mắt Khải, cả thế giới như thu lại chỉ còn hai người. Minh Thư dần biến mất trong tầm nhận thức.
Khi buổi tối kết thúc, Lan thở hắt ra, cả người ướt đẫm mồ hôi, nhưng trong lòng lại nhẹ bẫng. Cô đã vượt qua được một thử thách tưởng chừng bất khả thi: dám thành thật ngay cả khi có ánh mắt người khác chứng kiến.
Sau buổi tối
Trên đường về, Khải không nói nhiều. Chỉ đến khi dừng xe, anh mới quay sang:
“Anh rất tự hào về em. Em không lùi bước. Nhưng hãy nhớ, càng đi sâu, em sẽ càng phải đối diện với bản thân trần trụi hơn. Em có sẵn sàng không?”
Lan im lặng một lúc, rồi đáp: “Em không chắc. Nhưng em muốn tiếp tục.”
Khải gật đầu, ánh mắt anh đầy sự tin tưởng.
Gợn sóng trong lòng
Tuy nhiên, khi về đến căn hộ, Lan không ngủ ngay được. Hình ảnh Minh Thư ngồi quan sát cứ hiện lên trong đầu. Nụ cười nửa miệng của cô ta như một lời cảnh báo: Em chỉ là người mới. Ở thế giới này, có nhiều người đi xa hơn em tưởng.
Lan bắt đầu thấy một chút ghen tuông, một chút bất an. Minh Thư có quan hệ thế nào với Khải? Chỉ là bạn đồng hành, hay nhiều hơn?
Điện thoại rung. Một tin nhắn từ số lạ:
Minh Thư: “Em đã làm tốt hôm nay. Nhưng nhớ, Khải không chỉ dành riêng cho một mình em. Hãy chuẩn bị tinh thần.”
Lan cứng người. Cô đọc đi đọc lại dòng chữ, lòng rối tung. Lần đầu tiên, cô thấy rõ: hành trình này không chỉ có hai người. Và có thể, con đường phía trước sẽ còn nhiều thử thách khốc liệt hơn cả những vòng dây satin hay chiếc mặt nạ kia.
Kết
Đêm ấy, Lan nằm trằn trọc. Cô không biết nên tin Khải hoàn toàn hay nên cảnh giác hơn. Trái tim cô vừa khao khát tiến xa, vừa lo sợ bị tổn thương. Nhưng một điều thì rõ ràng: cô đã đi quá xa để quay lại.
Cánh cửa đã mở. Và sau cánh cửa, không chỉ có bóng đêm và dục vọng, mà còn có những con người khác, những bí mật khác.
Lan tự hỏi: Mình có thật sự sẵn sàng đối diện với tất cả không?