Sau đêm nhận được tin nhắn từ Minh Thư, Lan trằn trọc không ngủ. Những dòng chữ ấy cứ ám ảnh trong đầu:
“Khải không chỉ dành riêng cho một mình em. Hãy chuẩn bị tinh thần.”
Cô biết mình không nên bận tâm. Ngay từ đầu, Khải đã nói: thế giới này không chỉ có một mình cô. Nhưng trái tim Lan không chịu nghe lời lý trí. Trong lòng cô bùng lên thứ cảm xúc mà chính bản thân cũng không kìm nén được: ghen tuông.
Cô tự hỏi: Khải đã dẫn bao nhiêu người như mình đi qua những “thử thách”? Anh có từng nói những lời dịu dàng ấy với người khác chưa? Với Minh Thư thì sao?
Câu hỏi không có lời đáp khiến lòng cô ngột ngạt.
Buổi gặp gỡ bất ngờ
Chiều thứ ba, Lan đang làm việc thì nhận được cuộc gọi. Số lạ.
“Lan à? Tôi là Minh Thư. Có thể gặp nhau một chút không? Tôi muốn nói chuyện riêng.”
Lan thoáng bối rối. “Về chuyện gì?”
“Về Khải. Về Artemis. Về những gì em đang bước vào. Tin tôi đi, em sẽ cần nghe.”
Lan im lặng vài giây, rồi gật đầu.
Họ hẹn nhau ở một quán cà phê yên tĩnh. Khi Lan bước vào, Minh Thư đã ngồi đó, áo sơ mi trắng, quần âu đen, không còn vẻ gợi cảm như lần trước ở Artemis. Nhưng ánh mắt cô ta vẫn sắc, nụ cười vẫn nửa thách thức nửa bí ẩn.
“Cảm ơn vì đã đến,” Minh Thư nói, giọng đều đều.
Lan ngồi xuống, cố giữ bình tĩnh. “Chị muốn nói gì?”
Minh Thư khuấy nhẹ cốc cà phê, rồi chậm rãi: “Em còn rất mới. Tôi đã ở Artemis ba năm. Khải từng dẫn dắt nhiều người như em. Anh ta luôn dịu dàng, luôn tôn trọng. Nhưng em phải hiểu, anh ta không bao giờ thuộc về riêng ai.”
Lan cắn môi. “Chị muốn cảnh báo tôi, hay chị muốn khiến tôi bỏ cuộc?”
Nụ cười trên môi Minh Thư rộng hơn. “Cả hai. Tôi không muốn em ảo tưởng. Tôi cũng không muốn em đau đớn sau này.”
Lan nhìn thẳng vào mắt cô ta. “Tôi biết rõ mình đang làm gì. Tôi không cần ai thay tôi quyết định.”
Minh Thư khẽ nghiêng đầu. “Gan dạ. Tôi thích vậy. Nhưng hãy nhớ—Artemis không chỉ có một Khải. Và đôi khi, chính phụ nữ mới làm tổn thương nhau nhiều nhất.”
Câu nói khiến Lan lạnh sống lưng.
Mâu thuẫn trong lòng
Trên đường về, Lan vừa tức giận vừa hoang mang. Cô tức vì Minh Thư coi mình như một kẻ ngây thơ, dễ bị tổn thương. Nhưng cô cũng không thể phủ nhận: trong lòng mình, đã bắt đầu có vết nứt nghi ngờ.
Tối đó, Khải gọi điện. Giọng anh ấm áp quen thuộc:
“Lan, em ổn chứ? Anh thấy em im lặng mấy hôm.”
Lan do dự. Có nên hỏi thẳng anh về Minh Thư?
Cuối cùng, cô chọn cách vòng vo. “Khải này… anh đã từng dẫn dắt nhiều người ở Artemis chưa?”
Bên kia điện thoại, Khải trầm ngâm vài giây rồi đáp: “Có. Nhưng mỗi người là một hành trình khác nhau. Anh không so sánh, và cũng không lặp lại. Lan, em đang lo lắng điều gì?”
“Em chỉ sợ… em không đủ khác biệt.”
“Em đã khác ngay từ giây phút anh gặp em.” Giọng Khải kiên định. “Anh muốn đi cùng em, không phải vì em giống ai đó, mà vì em là chính em.”
Lời nói ấy khiến Lan dịu đi phần nào. Nhưng trong lòng, sự nghi ngờ vẫn chưa biến mất hoàn toàn.
Thử thách tiếp theo
Cuối tuần, Lan lại đến Artemis.
Lần này, căn phòng vẫn quen thuộc, ánh sáng dịu vàng, mùi gỗ trầm lan tỏa. Nhưng điều khiến cô khựng lại là Minh Thư cũng có mặt.
Khải nhìn Lan, rồi nói: “Hôm nay, thử thách sẽ khác. Em sẽ phải đối diện với cảm xúc của chính mình—trước sự hiện diện của người khác.”
Lan ngẩn người. “Ý anh là…?”
“Em đã quen với việc chỉ có anh và em. Nhưng trong thế giới này, ánh nhìn không chỉ đến từ một người. Em có thể buông bỏ sự ghen tuông, sự xấu hổ, để thật sự tập trung vào chính mình không?”
Tim Lan đập dồn dập. Đây chính là điều cô lo sợ nhất.
Minh Thư ngồi xuống chiếc ghế đối diện, đôi mắt sắc lạnh nhưng im lặng. Cả căn phòng chìm vào khoảng lặng căng thẳng.
Lan thấy tay mình run lên. Mình không muốn cô ta nhìn. Mình không muốn chia sẻ Khải với bất kỳ ai.
Khải chạm nhẹ vào tay cô, giọng trầm ấm: “Lan, em chỉ cần nhớ: em có quyền dừng lại. Nhưng nếu em vượt qua, em sẽ không còn sợ bất kỳ ánh mắt nào nữa.”
Lan nhắm mắt, hít một hơi dài. Và rồi, cô gật đầu.
Va chạm ngầm
Buổi tối ấy là một chuỗi những cảm xúc mâu thuẫn. Lan vừa run rẩy vừa cố gắng thả lỏng. Minh Thư vẫn ngồi yên, ánh mắt quan sát như một chiếc gương phóng đại mọi biểu cảm của cô.
Có lúc Lan gần như bật ra từ khóa để dừng lại, nhưng mỗi lần nhìn thấy sự kiên định trong mắt Khải, cô lại cắn răng chịu đựng. Và khi buổi tối kết thúc, cô nhận ra: mình đã vượt qua một cơn bão cảm xúc.
Tuy nhiên, ngay khi rời khỏi phòng, Minh Thư tiến lại gần, thì thầm bên tai cô:
“Em mạnh mẽ đấy. Nhưng nhớ, Khải không chỉ dành cho em. Đừng ảo tưởng.”
Lan quay phắt lại, ánh mắt tóe lửa. “Tôi không cần chị nhắc.”
Trong khoảnh khắc ấy, hai người phụ nữ đối diện nhau như hai chiến binh ngầm. Không cần hét to, nhưng sự căng thẳng đủ để cắt đôi không khí.
Kết
Đêm đó, khi nằm trên giường, Lan thấy mình vừa thắng vừa thua. Thắng—vì cô đã vượt qua thử thách Khải đặt ra. Thua—vì cô không thể dập tắt nỗi ghen tuông và bất an khi đối diện Minh Thư.
Cô tự hỏi: Nếu tình cảm của mình dành cho Khải chỉ là một phần trong trò chơi của anh thì sao? Nếu mình chỉ là một trong nhiều người từng đi qua cuộc đời anh?
Nhưng ngay sau đó, cô lại nhớ ánh mắt Khải nhìn mình—không giống ánh mắt dành cho ai khác, mà như nhìn thẳng vào tâm hồn cô.
Lan siết chặt ga trải giường. Cô biết, con đường phía trước sẽ không dễ dàng. Nhưng đã bước đến đây, cô không thể lùi lại nữa.