Âm ỉ trong lòng
Kể từ sau buổi thử thách đối diện ánh nhìn, Lan không còn như trước. Mỗi lần nhớ đến ánh mắt quan sát lạnh lùng của Minh Thư, lòng cô lại nổi lên một cơn sóng khó gọi tên. Không chỉ là xấu hổ, mà còn là ghen tuông.
Cô chưa từng nghĩ mình sẽ rơi vào trạng thái này. Từ trước tới nay, Lan vốn kiêu hãnh, luôn biết cách kiểm soát cảm xúc. Nhưng Khải đã khiến cô thay đổi. Ở bên anh, Lan thấy bản thân yếu mềm, dễ tổn thương, và cũng dễ khao khát đến mức không thể che giấu.
Mỗi khi nghĩ tới khả năng Khải từng dịu dàng với người phụ nữ khác – đặc biệt là Minh Thư – Lan thấy lồng ngực mình nặng trĩu.
Anh ấy có từng nói những lời đó với người khác không? Anh ấy có từng đặt tay lên vai họ, nhìn họ bằng ánh mắt ấy không?
Câu hỏi không có lời đáp, nhưng lại dai dẳng đến mức khiến Lan bất an cả ngày.
2. Lời mời của Khải
Một tối giữa tuần, Khải nhắn tin:
Khải: “Thứ bảy này, 8 giờ. Artemis sẽ có buổi gặp mặt dành cho vài thành viên thân thiết. Anh muốn em đi cùng.”
Lan đọc đi đọc lại. Tim cô đập nhanh. Buổi gặp mặt… nghĩa là không chỉ riêng mình với anh. Và chắc chắn, sẽ có Minh Thư.
Cô do dự. Nhưng nếu từ chối, chẳng khác nào thừa nhận mình yếu đuối.
“Em sẽ đến,” cô trả lời.
3. Bữa tiệc trong Artemis
Sảnh lớn của Artemis hôm đó khác hẳn không khí những căn phòng riêng tư Lan từng quen. Ánh đèn vàng ấm áp, nhạc jazz ngân nga, tiếng ly rượu va chạm khẽ vang. Mọi người đều ăn mặc thanh lịch, vừa trò chuyện vừa quan sát lẫn nhau.
Khải đưa Lan đi giới thiệu với một số thành viên. Ai cũng lịch sự, nụ cười vừa đủ, ánh mắt tò mò. Nhưng Lan khó tập trung. Bởi ở phía xa, Minh Thư đang xuất hiện.
Cô ta mặc váy đỏ rực, như ngọn lửa cháy sáng giữa sảnh. Xung quanh, vài người đàn ông trò chuyện cùng, còn cô ta mỉm cười, tự tin và đầy quyền lực.
Khi ánh mắt Minh Thư bắt gặp Lan, nụ cười ấy khẽ cong thêm một chút, mang theo thách thức.
4. Cuộc đối đầu
Không lâu sau, Minh Thư tiến lại gần. Giọng cô ta ngọt ngào, nhưng từng chữ như có dao giấu sau lưng:
“Lan, thật vui vì em cũng tham gia. Trông em hợp với không khí ở đây hơn tôi nghĩ.”
Lan cố giữ bình tĩnh. “Cảm ơn. Tôi chỉ đi cùng Khải.”
“Ồ, Khải.” Minh Thư khẽ nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng rực. “Anh vẫn luôn biết cách làm cho người mới cảm thấy mình đặc biệt. Giống như những lần trước.”
Tim Lan nhói lên. Cô quay sang Khải, chờ đợi anh phản bác. Nhưng Khải chỉ mỉm cười, không phủ nhận, cũng không giải thích.
Sự im lặng ấy khiến Lan như rơi xuống vực.
“Chị muốn nói gì?” Lan gằn giọng.
“Không có gì đâu,” Minh Thư nhún vai. “Tôi chỉ muốn nhắc rằng trong Artemis, không ai thuộc về riêng ai. Nếu em nghĩ khác, em sẽ thất vọng thôi.”
“Chị nghĩ tôi giống những người trước sao?” Lan nhìn thẳng. “Tôi không cần ai định nghĩa vị trí của mình ngoài chính tôi.”
Nụ cười trên môi Minh Thư hơi nhạt đi. Nhưng cô ta không thua, chỉ đáp: “Gan dạ. Tôi thích vậy. Nhưng hãy chuẩn bị tinh thần. Thế giới này không dịu dàng đâu.”
5. Gió đêm trên ban công
Sau cuộc va chạm, Khải đưa Lan ra ban công. Thành phố dưới chân rực sáng, gió đêm thổi mát lạnh.
Lan ôm lấy lan can, giọng nghẹn lại: “Anh… tại sao không nói gì? Anh để cô ta nói vậy trước mặt em, anh không phủ nhận?”
Khải đứng cạnh, im lặng một lúc. “Lan, nếu anh phủ nhận, có giúp em bớt ghen không? Hay chỉ làm em thấy anh đang cố trấn an?”
Lan cắn môi. Câu hỏi ấy như chạm trúng tim.
“Anh không thể thay đổi quá khứ,” Khải nói tiếp. “Đúng, anh từng dẫn dắt nhiều người. Nhưng em khác. Em là hành trình mà anh không muốn lặp lại. Mỗi lần ở bên em, anh thấy em thật. Và đó là điều anh trân trọng.”
“Nhưng em sợ,” Lan thì thầm. “Sợ mình chỉ là một cái tên trong số nhiều người.”
Khải đặt tay lên vai cô, siết nhẹ. “Anh không hứa em sẽ là duy nhất. Nhưng anh hứa: em sẽ không bao giờ là ‘một trong số’. Em là em. Và điều đó đủ để anh chọn đi cùng.”
Lời nói ấy vừa như an ủi, vừa như thử thách. Lan vừa muốn tin, vừa thấy lòng trĩu nặng.
6. Nỗi ghen âm ỉ
Đêm ấy, khi về nhà, Lan không ngủ được. Hình ảnh Minh Thư cứ hiện lên: ánh mắt kiêu hãnh, nụ cười thách thức, giọng điệu mỉa mai.
Lan tự hỏi: Nếu Khải thật sự quan tâm đến mình, tại sao anh không lên tiếng bảo vệ mình? Hay với anh, im lặng là cách giữ cân bằng giữa những người phụ nữ?
Cô thấy lòng mình vừa yêu, vừa giận, vừa bất lực.
Trong cơn hỗn loạn ấy, điện thoại rung. Một tin nhắn từ số lạ:
Minh Thư: “Em mạnh mẽ đấy. Nhưng nhớ, Khải không bao giờ dành riêng cho một ai. Nếu em không tin, sớm muộn cũng sẽ hiểu.”
Lan siết chặt điện thoại, ngực dồn lên cơn tức nghẹn.
7. Lựa chọn của Lan
Suốt nhiều ngày sau, Lan sống trong sự giằng xé. Ở công ty, cô vẫn hoàn thành công việc, vẫn mỉm cười với đồng nghiệp. Nhưng bên trong, cô như có hai con người đối chọi: một người muốn tin Khải, một người thì nghi ngờ anh và ghét cay ghét đắng Minh Thư.
Một tối, Lan đứng trước gương, nhìn thẳng vào đôi mắt mình. Nếu mình cứ để ghen tuông điều khiển, mình sẽ sớm bị loại bỏ. Nhưng nếu mình đủ can đảm tin, có lẽ mình sẽ đi xa hơn bất kỳ ai.
Cô mở điện thoại, nhắn cho Khải:
“Em không hứa sẽ gạt bỏ ghen tuông ngay. Nhưng em không muốn lùi lại. Hãy cho em cơ hội để đi tiếp, để chứng minh em có thể mạnh mẽ hơn chính mình.”
Phản hồi đến gần như ngay lập tức:
Khải: “Anh tin em. Và anh chờ em. Nhưng nhớ, thử thách tiếp theo sẽ không còn là thể xác—mà là trái tim.”
Lan đọc dòng chữ, ngực thắt lại, vừa sợ vừa háo hức. Cô hiểu, những gì chờ phía trước sẽ còn khắc nghiệt hơn nhiều. Nhưng ngọn lửa trong lòng cô đã bùng lên rồi—và cô biết mình không thể quay đầu.