dục vọng trong bóng tối

Chương 6: Khởi đầu mập mờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm đó, văn phòng dường như nhộn nhịp hơn mọi khi. Dự án vẫn đang trong giai đoạn căng thẳng, nhưng không khí xung quanh Lệ Hân lại khiến cô cảm thấy một sự rối bời khó tả. Sau những ngày tiếp xúc với Khang Duy và Hoàng Minh, trái tim cô như bị kéo giằng giữa hai cảm xúc hoàn toàn khác nhau.

Sáng sớm, cô đến phòng họp, thấy Khang Duy đã ngồi sẵn. Anh vẫn với dáng đi thẳng tắp, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy sức hút. Khi nhìn cô, đôi mắt ấy dường như soi thấu mọi suy nghĩ, mọi cảm xúc vụn vặt trong cô. Lệ Hân cố gắng tập trung vào công việc, nhưng tim cô không khỏi rung động. Mỗi lần anh nghiêng người, mỗi lần chỉ tay lên bảng trắng hay nhẹ nhàng chỉnh sửa slide, cô đều cảm thấy một luồng điện lạ chạy qua mình.

Trong buổi họp, Khang Duy chủ động trao đổi, nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa đủ. Ánh mắt anh hướng về cô liên tục, khiến Lệ Hân không dám rời mắt. Cô nhận ra rằng, cảm giác này không phải đơn thuần là hứng thú với đồng nghiệp – đó là rung động, một cảm giác vừa lạ lùng vừa sâu sắc.

Đang chìm trong suy nghĩ về Khang Duy, Lệ Hân chợt nghe tiếng gọi thân thiện từ phía Hoàng Minh:
“Hân, đây là slide về kế hoạch truyền thông trực tuyến. Anh nghĩ mình nên thêm vài ý tưởng nữa.”

Anh đặt tay lên tài liệu, ánh mắt ấm áp hướng về cô, nụ cười tinh nghịch nhưng chân thành. Lệ Hân cảm thấy trái tim mình một lần nữa rung lên. Sự quan tâm quen thuộc, nhẹ nhàng của Hoàng Minh khiến cô thấy an toàn, dễ chịu – một cảm giác hoàn toàn khác với sự ám ảnh, kích thích mà Khang Duy mang lại.

Cô khẽ cười, đáp: “Ừ, để tôi xem qua.” Trong lòng, cô tự nhủ rằng Hoàng Minh luôn mang đến cảm giác bình yên, còn Khang Duy là một cơn sóng mạnh mẽ, vừa cuốn hút vừa khiến cô cảnh giác.

Buổi chiều, khi họ cùng nhau chỉnh sửa bản thảo cuối cùng, Lệ Hân phải đứng cạnh Khang Duy để thao tác trên bảng trắng. Khoảng cách giữa họ rất gần, đôi tay họ vô tình chạm nhau khi cùng nắm bút và kéo tài liệu. Lệ Hân cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng cũng cố gắng giữ bình tĩnh. Anh liếc nhìn cô một cách đầy ám ảnh, ánh mắt pha trộn giữa tò mò và một điều gì đó khó gọi tên.

Trong khi đó, Hoàng Minh đứng bên cạnh, nhẹ nhàng chỉnh sửa góc slide và thỉnh thoảng khẽ cười với cô. Mỗi cử chỉ của anh đều khiến Lệ Hân cảm thấy vừa quen thuộc, vừa rung động, nhưng theo một cách khác. Cô nhận ra trái tim mình đang lạc nhịp, bị kéo giữa hai con người với hai sức hút hoàn toàn đối lập: một bên lạnh lùng, bí ẩn, một bên ấm áp, thân quen.

Sau buổi làm việc, Lệ Hân cùng Hoàng Minh ra ngoài uống nước. Anh nhìn cô, đôi mắt sáng lên đầy trìu mến:
“Cô có ổn không? Hôm nay có vẻ căng thẳng đấy.”

Cô mỉm cười, ngập ngừng: “Vâng, chỉ là… hơi bối rối một chút thôi.” Trong lòng, cô nhận ra sự bối rối ấy không chỉ vì công việc, mà còn vì những rung động mà cô đang cảm nhận với Khang Duy.

Trở lại bàn làm việc, Khang Duy vẫn đang lặng lẽ chỉnh sửa tài liệu, ánh mắt thoáng liếc về phía cô. Cô nhận ra rằng, anh để ý đến cô nhiều hơn cô tưởng, và cảm giác bị quan sát ấy vừa áp lực vừa kích thích, khiến cô không thể phủ nhận sự xao động trong lòng.

Ngày hôm đó kết thúc, nhưng Lệ Hân vẫn cảm thấy rối bời. Cô biết trái tim mình đang bắt đầu rung động, nhưng đó là một rung động mập mờ: vừa hướng về Khang Duy với sự tò mò và ám ảnh, vừa hướng về Hoàng Minh với sự an toàn và quan tâm chân thành. Hai cảm xúc đan xen, khiến cô vừa bối rối, vừa tò mò, vừa cảnh giác.

Trước khi rời văn phòng, cô đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt hít sâu một hơi. Cô tự nhủ: “Có lẽ… đây chỉ là khởi đầu. Một khởi đầu mập mờ, nơi trái tim tôi chưa biết nên chọn ai, nhưng chắc chắn sẽ không còn bình yên như trước.”

Và cô biết, những ngày tiếp theo sẽ đầy thử thách, khi hai con người – một lạnh lùng bí ẩn, một ấm áp tinh nghịch – cùng xuất hiện trong cuộc sống cô, để lại dấu ấn khó quên và bắt đầu kéo cô vào vòng xoáy của những rung động đầu tiên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×