dục vọng và bức họa của quỷ

Chương 3: Lời Mời Đến Lâu Đài Ám Ảnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lâu đài của gia tộc Phan không phải là một tòa nhà cổ kính với những ngọn tháp nhọn hoắt. Nó là một kiến trúc hiện đại, làm bằng kính và thép, nằm trên một ngọn đồi biệt lập nhìn ra thành phố. Vẻ ngoài lạnh lùng, xa cách của nó khiến Tùng cảm thấy rùng mình. Nó giống như một tác phẩm nghệ thuật tối giản, nhưng bên trong ẩn chứa một sự phức tạp và nguy hiểm.

Khi Tùng bước vào, anh ta không thấy những người hầu hay quản gia, mà chỉ có một hệ thống an ninh tối tân và một sự im lặng đáng sợ. Từng bước đi của anh ta trên sàn đá cẩm thạch đều tạo ra tiếng vang vọng, như một lời cảnh báo.

Linh đang chờ anh ở sảnh chính. Cô mặc một chiếc váy lụa đơn giản, nhưng toát lên vẻ quyền lực. Cô dẫn anh đi qua các hành lang rộng lớn, nơi treo hàng loạt những bức hoạ quý giá, từ cổ điển đến hiện đại.

"Cha tôi thích nghệ thuật, nhưng không phải vì cái đẹp," Linh nói, giọng cô có chút mỉa mai. "Ông ấy thích nó vì quyền lực. Ông ấy tin rằng việc sở hữu những tác phẩm nghệ thuật vĩ đại nhất sẽ khiến ông ấy trở nên bất tử."

Tùng quan sát cô, cố gắng tìm ra sự thật. Cô có thực sự là một nạn nhân, hay là một phần của trò chơi nguy hiểm này?

Họ đến một căn phòng lớn, với một bức tường kính khổng lồ. Ông Phan Khang đang đứng đó, dáng người cao lớn, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại sắc như dao cạo. Ông ta không phải là một ông già, mà là một người đàn ông trung niên với sự tinh ranh của một con cáo già.

"Anh Tùng," ông Phan nói, giọng ông ta đầy vẻ quyền uy. "Tôi rất ấn tượng với tác phẩm của anh. Đặc biệt là bức 'Lời Thề Im Lặng'. Nó có một sự chân thực đáng sợ."

"Đó là sự thật, thưa ông," Tùng đáp, không hề nao núng. "Nghệ thuật của tôi là một tấm gương. Nó phản chiếu những gì tôi thấy."

"Và anh thấy gì?" ông Phan hỏi, ánh mắt ông ta nhìn sâu vào Tùng, như cố gắng đọc vị anh ta.

"Tôi thấy sự dối trá," Tùng đáp, giọng anh ta đầy ẩn ý. "Tôi thấy những thứ bị giấu kín."

Ông Phan cười nhẹ, một nụ cười không hề có sự ấm áp. "Rất thú vị. Tôi sẽ mua toàn bộ bộ sưu tập của anh, với giá cao nhất. Coi như một món quà. Anh có đồng ý không?"

Đó là một lời đề nghị hấp dẫn, một món quà mà Tùng có thể dùng để sống một cuộc đời sung túc. Nhưng anh ta không đến đây vì tiền.

"Tôi đã nói rồi, thưa ông. Tôi không bán nghệ thuật của mình. Tôi chỉ trao đổi," Tùng nói. "Tôi muốn biết về những bí mật bị giấu kín, về những người đã từng làm việc với gia tộc của ông. Đặc biệt là những hoạ sĩ trẻ."

Ánh mắt ông Phan Khang trở nên sắc lạnh hơn. Ông ta nhìn Tùng, và sau đó nhìn Linh.

"Thằng nhóc này... nó đang chơi một trò chơi nguy hiểm," ông Phan nghĩ, nhưng ông ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Ông ta nhận thấy sự thu hút giữa Tùng và Linh. Ông ta có thể dùng điều đó để kiểm soát cả hai. "Linh, con hãy cho anh Tùng thấy bộ sưu tập cá nhân của con. Có lẽ anh ấy sẽ tìm thấy những gì anh ấy muốn."

Linh dẫn Tùng ra khỏi phòng. Cô không nói gì. Cô đã hiểu, đây là một trò chơi mà cha cô đã tham gia.

Họ đi đến một hành lang khác, nơi treo những bức hoạ của Linh. Bức nào cũng mang một vẻ u sầu, buồn bã. Tùng nhận thấy, Linh cũng là một hoạ sĩ tài năng, nhưng cô đã bị bóp nghẹt bởi sự kiểm soát của cha mình.

"Cha tôi tin rằng, mọi thứ có thể mua được," Linh nói, giọng cô đầy sự tổn thương. "Ngay cả tâm hồn của một nghệ sĩ. Ông ấy nghĩ tiền bạc có thể thay thế tình yêu."

"Vậy còn cô thì sao?" Tùng hỏi, anh ta tiến lại gần Linh, hơi thở anh ta phả vào tai cô. "Cô có tin vào điều đó không? Cô có tin rằng tiền có thể mua được mọi thứ? Ngay cả sự thân mật?"

Linh nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt cô đầy sự thách thức và sự mời gọi. Cô biết anh ta đang chơi một trò chơi nguy hiểm. Nhưng cô không sợ.

"Tôi tin vào sức mạnh của một tác phẩm nghệ thuật. Và sức mạnh của một con người," Linh đáp. "Anh có tin không? Liệu anh có đủ sức mạnh để tìm thấy những bí mật bị giấu kín, hay chỉ đơn giản là bị mua chuộc?"

Cuộc chiến tâm lý của họ đã bắt đầu. Dục vọng của Tùng không còn chỉ là sự trả thù, nó đã bị trộn lẫn với sự tò mò và khao khát chinh phục một người phụ nữ quyền lực và bí ẩn như Linh.

Tùng biết, anh ta đã bước chân vào hang ổ của kẻ thù. Nhưng anh ta cũng biết, anh ta đã tìm thấy một con đường khác để trả thù. Một con đường dục vọng và sự thao túng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×