Sau cuộc gặp căng thẳng với ông Phan, Linh đưa Tùng đến một căn phòng trưng bày nhỏ và kín đáo hơn, nằm sâu trong cánh Tây của lâu đài. Đây là phòng trưng bày cá nhân của Linh, nơi cô giữ những tác phẩm cô thực sự yêu thích, tránh xa tầm mắt kiểm soát của cha mình. Căn phòng này, mặc dù sang trọng, lại mang một vẻ bí mật, như thể Linh đang che giấu một phần linh hồn bị tổn thương.
Ánh sáng dịu nhẹ, chỉ tập trung vào một vài bức tượng và bức hoạ. Tùng không chú ý đến nghệ thuật. Anh chỉ tập trung vào Linh.
"Cha tôi đã tham gia vào trò chơi của anh," Linh nói, giọng cô mệt mỏi. "Ông ấy biết anh đang muốn thứ gì đó hơn cả tiền. Ông ấy sẽ không bao giờ để anh yên."
"Và cô thì sao, Linh?" Tùng tiến lại gần cô. "Cô có phải là một quân cờ trong trò chơi của ông ta, hay cô là một tác phẩm bị chôn vùi? Tôi nhìn thấy nỗi buồn trong mắt cô, một nỗi buồn mà cô đã cố gắng che giấu bằng chiếc mặt nạ kiêu sa đó."
Tùng không hỏi bằng lời. Anh ta hỏi bằng ánh mắt, bằng sự dữ dội và sự đồng cảm giả tạo. Đó là cái chạm đầu tiên, chạm vào tâm hồn bị cô lập của cô.
"Anh không biết gì về tôi," Linh thì thầm, cô lùi lại một bước, nhưng đôi mắt cô không rời khỏi Tùng.
"Tôi là một hoạ sĩ, Linh," Tùng nói. "Nhiệm vụ của tôi là lột tả sự thật. Cô cố gắng vẽ những đường nét hoàn hảo, nhưng cảm xúc của cô đang tan vỡ. Cô bị kiểm soát. Tôi biết điều đó. Tôi đã nhìn thấy sự thao túng trong nghệ thuật của cha cô."
Lời nói của Tùng đã chạm đúng vào điểm yếu của cô. Linh đã sống cả đời trong sự kìm kẹp của cha mình, khao khát một người có thể thực sự nhìn thấy cô, không phải là con gái của Phan Khang.
Sự thao túng của Tùng được thực hiện bằng cách biến dục vọng thành sự giải thoát tâm lý. Anh ta không chỉ muốn cô về thể xác. Anh ta muốn cô phục tùng sự thật của anh ta.
Tùng đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào gò má cô, ngón tay anh ta đầy mùi sơn dầu. "Hãy để tôi thấy, Linh. Cho tôi thấy sự thật mà cô đang giấu kín. Dục vọng không phải là tội lỗi. Sự dối trá mới là tội lỗi."
Anh ta áp môi vào cô, nụ hôn của anh ta không phải là sự dịu dàng, mà là một sự đòi hỏi. Nó là sự đòi hỏi về sự thật. Linh đã chống cự trong giây lát, nhưng sự khao khát được thấu hiểu, khao khát được giải phóng khỏi chiếc lồng vàng đã quá lớn. Cô đáp lại.
Cảnh H+ (Thao Túng Cảm Xúc):
Tùng dẫn Linh vào góc phòng, nơi có một chiếc ghế dài bọc da tối màu. Trong cơn say của dục vọng, Tùng không ngừng thì thầm, nhưng không phải là những lời yêu thương.
"Họ là ai, Linh? Những hoạ sĩ trẻ mà cha cô đã hủy hoại?" Tùng hỏi, hơi thở anh ta nóng bỏng.
Linh, tâm trí quay cuồng trong cảm giác được giải phóng, cố gắng bám víu vào sự kiểm soát của mình. "Tôi... tôi không biết. Đó là công việc của ông ấy."
"Dối trá!" Tùng gầm gừ, nhưng sự gầm gừ đó lại mang một sự kích thích kỳ lạ. "Nếu cô không cho tôi thấy sự thật, cô sẽ bị kiểm soát mãi mãi. Hãy nhìn tôi, Linh. Tôi không phải là cha cô. Tôi là sự thật mà cô khao khát."
Anh ta dùng sự thân mật để phá vỡ rào chắn cuối cùng của cô. Mỗi hành động thể xác của Tùng là một lời nhắc nhở rằng anh ta đang kiểm soát cô, nhưng với một mục đích cao cả hơn: sự thật. Linh cảm thấy mình đang bị lột trần, không chỉ về quần áo, mà cả về cảm xúc. Cô bị kích thích bởi sự dữ dội của anh, bởi người đàn ông duy nhất dám đòi hỏi sự thật từ cô.
Trong khoảnh khắc Linh yếu lòng nhất, Tùng hỏi một câu quyết định. "Kiệt tác của Hải Yến... nó ở đâu? Bức tranh cuối cùng của cô ấy, cha cô đã giấu nó ở đâu?"
Linh, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, thốt ra một cái tên. "Sảnh... Sảnh Đỏ. Có một bức tường đôi... Ông ấy luôn khóa nó."
Lời thú nhận nhỏ bé, vô tình đó là chiến thắng của Tùng. Anh ta đã có được thông tin anh ta cần. Ngay lập tức, dục vọng của Tùng giảm đi, anh ta cảm thấy tội lỗi. Anh ta đã dùng một người phụ nữ tuyệt vọng để trả thù.
Khi mọi thứ lắng xuống, Linh nằm trong vòng tay anh, hơi thở cô nặng nhọc. Cô nhìn Tùng với sự bối rối, không biết liệu sự thân mật này là sự cứu rỗi hay sự thao túng.
Tùng, ôm cô, cảm thấy ghê tởm chính mình. Anh ta đã thành công trong việc thao túng cô. Nhưng trong khoảnh khắc đó, anh ta cũng nhận ra rằng, Linh không chỉ là một công cụ trả thù. Cô đã đáp lại anh bằng sự chân thật, một điều mà anh ta không hề mong đợi.
"Đây là một bí mật giữa chúng ta, Linh," Tùng thì thầm. "Anh sẽ bảo vệ nó. Và anh sẽ bảo vệ cô."
Lời hứa đó là một sự dối trá, nhưng Tùng cảm thấy một sự rung động kỳ lạ. Anh ta đã bước vào Lyceum của gia tộc Phan với trái tim đầy thù hận. Nhưng sau cái chạm này, anh ta đã không còn chắc chắn về ranh giới giữa trả thù và tình yêu.