đừng bao giờ nói dối

Chương 3: Nhật Ký Của Kẻ Nói Dố


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh đèn pin của Mai run rẩy trên chiếc hộp gỗ sồi đen, hình ảnh con mắt bị khắc sâu vào gỗ dường như đang nhìn chằm chằm vào cô, mang theo một lời thách thức im lặng. Nỗi sợ hãi đã bị thay thế bằng một sự tò mò lạnh lùng và cấp bách. Nếu chiếc chìa khóa phụ đã bị lấy đi cùng chiếc USB của cô, chắc chắn chúng phải có mối liên hệ. Kẻ đột nhập muốn cô phải tìm ra chiếc hộp này.

Mai quỳ gối trên sàn gỗ lạnh, thận trọng kiểm tra chiếc hộp. Nó nặng hơn vẻ ngoài, và ổ khóa đồng đã bị rỉ sét, cho thấy nó đã bị khóa kín trong nhiều năm. Cô đưa tay sờ dọc theo các cạnh hộp, tìm kiếm một bản lề lỏng lẻo hay một cơ chế mở bí mật. Trong lúc mò mẫm, ngón tay cô chạm vào một khe hở nhỏ gần mặt sau. Cô dùng đầu đèn pin chiếu vào, và nhìn thấy một miếng kim loại nhỏ bé, gần như không thể nhận ra, nằm lẫn vào các lớp vân gỗ. Đây không phải là nơi để cắm chìa khóa.

Mai dùng chiếc kẹp giấy mà cô tìm thấy trong chiếc ba lô bị lục soát để cạy miếng kim loại. Với một tiếng cạch nhỏ xíu, chiếc bản lề được giấu kín bật mở. Chiếc hộp không mở ở mặt trên mà mở ở mặt dưới. Mai lật chiếc hộp lại và nhẹ nhàng mở nó ra.

Bên trong, không phải là đồ trang sức hay tiền bạc, mà là một cuốn sổ tay da cũ kỹ, bìa màu nâu sẫm. Mực đã nhòe ở các cạnh do độ ẩm của căn nhà. Cô nhanh chóng lấy cuốn sổ ra. Cùng với nó, một vật nhỏ bằng kim loại rơi xuống sàn, phát ra tiếng leng keng lạnh lẽo. Đó là một chiếc chìa khóa—rất nhỏ, được làm bằng bạc cũ, hoàn toàn khác biệt với chiếc chìa khóa phụ đã mất của Mai. Nó có vẻ là chìa khóa của một ngăn kéo nào đó. Mai nhét nó vào túi áo.

Mai mở cuốn sổ tay ra, hít một hơi sâu. Trang đầu tiên được viết bằng một nét chữ phóng khoáng nhưng đầy căng thẳng, như thể người viết đang vội vã.

23 tháng 10. Đã sáu tháng kể từ khi tôi đến đây. Căn nhà này là một cái hố đen. Tôi đến đây để viết, giống như mọi người khác. Nhưng tôi không thể viết. Tôi chỉ có thể nghe.

Mai cảm thấy một sự liên kết ghê rợn với người chủ cũ. Người này cũng là một nhà văn.

Cô lật đến một trang khác, ngày tháng gần hơn, nét chữ đã trở nên loạng choạng và tuyệt vọng hơn.

15 tháng Ba. Tôi đã làm điều đó. Tôi buộc phải làm điều đó. Tôi phải giữ kín. Họ đang nghi ngờ, nhưng tôi sẽ không nói sự thật. Tôi sẽ không bao giờ thú nhận. Tôi đã nói dối, và sự dối trá đó đang nuôi dưỡng nơi này. Nó đang sống.

Dưới đoạn chữ đó, người viết đã vẽ một hình nguệch ngoạc: một ngôi nhà và một vòng tròn bị gạch chéo.

Những trang sau đó là một chuỗi các cơn hoảng loạn: mô tả về những tiếng động, bóng hình, và cảm giác bị theo dõi. Mai đọc vội, cố gắng tìm ra tên của người viết, nhưng không có. Cô chỉ tìm thấy một cái tên được nhắc đi nhắc lại trong các ghi chú lo lắng: "Thúy."

Mai nhận ra cốt truyện đang ngày càng phức tạp: Người chủ cũ đã nói dối, và sự dối trá đó có liên quan đến cái chết hoặc sự mất tích của một người tên Thúy. Đây là một câu chuyện về tội ác bị che giấu, không chỉ là một ngôi nhà ma ám.

Cô lật đến trang cuối cùng, có lẽ là những dòng cuối cùng được viết. Mực bị nhòe nặng nề do nước mắt hoặc độ ẩm, nhưng cô vẫn đọc được những từ cuối cùng, được viết bằng mực đen đậm:

Tôi đã giấu nó. Tôi đã giấu Chìa khóa. Ở nơi không có ánh sáng, ở nơi sự thật không bao giờ được phép thấy. Chỉ khi sự dối trá của cô ấy bị lộ, tôi mới được giải thoát...

Đột nhiên, Mai khựng lại. Chỉ khi sự dối trá của cô ấy bị lộ.

Người chủ cũ đã viết về "cô ấy"—một người khác, người có lời nói dối sẽ giải thoát họ. Người đó có phải là Thúy không? Hay là một người đang sống? Mai nhìn vào cuốn nhật ký, rồi nhìn vào cánh cửa. Cảm giác bị quan sát quay lại, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Có một tiếng cạch nhẹ nhàng vang lên từ đâu đó trong căn phòng. Mai giật mình quay lại. Ánh đèn pin quét qua, cô không thấy gì. Nhưng sau đó, cô nhận ra: Chiếc đèn pin của cô, nó đang dần yếu đi. Pin sắp hết. Ánh sáng vàng vọt, không còn sắc lạnh như ban đầu.

Mai đứng dậy, ôm chặt cuốn nhật ký. Cô biết mình vừa tìm được chìa khóa để giải mã căn nhà này. Bí mật của người chủ cũ đã bị khóa lại, và bây giờ, nó đang bị phơi bày. Nhưng cô cũng biết rằng, kẻ đang theo dõi cô, kẻ đã lấy đi chiếc USB chứa bí mật của cô, chắc chắn đang tìm kiếm cuốn nhật ký này.

Cô phải hành động nhanh chóng. Cô cần tìm ra Chìa khóa mà người viết đã nhắc đến, và tìm ra nơi cô có thể sử dụng chiếc chìa khóa bạc mới tìm thấy. Cô phải tìm ra sự thật về Thúy, trước khi sự thật về cô bị bại lộ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×