Lâm Tinh thức dậy trong phòng của mình, nhìn xung quanh căn phòng lộng lẫy nhưng đầy áp lực cung điện, cô mỉm cười tinh nghịch. Sau sự kiện trong sảnh điện, cô đã nhận ra một điều: để tồn tại trong thế giới này, nữ phụ không chỉ phải chống lại nữ chính, mà còn phải tạo liên minh với các nhân vật phụ khác, dùng chính sự thay đổi mạch truyện làm vũ khí.
Cô bước xuống hành lang, nơi các cung nữ và thái giám đang lén nhìn nhau, ánh mắt vừa tò mò vừa lo lắng. Lâm Tinh hít một hơi, bước tới, giọng cười khúc khích: “Này, các bạn… nếu chúng ta cùng nhau, sẽ vui hơn nhiều đấy.” Các nhân vật phụ ban đầu còn dè dặt, nhưng nhìn vào ánh mắt tinh nghịch, tự tin của nữ phụ, họ dần nở nụ cười. Chỉ sau vài câu nói khéo léo, Lâm Tinh đã khiến cả một nhóm cung nữ và thái giám quyết định ‘liên minh’ ngầm, nhằm thử thách nữ chính.
Diệp Tinh Nhi bước ra hành lang, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào nhóm nhân vật phụ đang lén lút trao đổi. “Ngươi… đang làm gì thế?” Lâm Tinh nhún vai, cười khẩy: “Chỉ đang tập hợp đội ngũ thôi. Nữ phụ mà, phải biết tổ chức, phải không?” Nữ chính nhíu mày, cảm giác bất lực lần đầu xuất hiện trên gương mặt vốn kiêu hãnh của cô.
Hoàng tử Lạc Vân đi đến gần, đứng bên cạnh Lâm Tinh, ánh mắt lóe lên vẻ tò mò: “Ngươi… khác hẳn nữ phụ trong truyện. Sao lại dám… tạo phe phái như vậy?” Lâm Tinh cười tinh nghịch: “Nếu không làm, tôi đã bị nữ chính dập cho te tua rồi. Hãy xem, lần này nữ phụ sẽ làm đảo lộn cung điện.”
Ngay lập tức, những sự kiện nhỏ trong cung điện bắt đầu thay đổi theo ý muốn của cô. Một cánh cửa vốn khóa im bỗng mở ra, các bức tranh trên tường như phản ánh hành động tinh nghịch của nữ phụ, và ngay cả những chi tiết vốn được lập trình sẵn trong mạch truyện, giờ đây cũng phản ứng bất ngờ. Lâm Tinh cảm nhận được sức mạnh meta của mình, khiến trái tim cô rộn lên niềm vui lạ kỳ.
Các nhân vật phụ xung quanh, từng là nạn nhân của mưu kế nữ chính, giờ bắt đầu phối hợp với Lâm Tinh. Một vài cung nữ bày ra những tình huống nhỏ, vừa khiến nữ chính bối rối vừa giúp nữ phụ nổi bật. Diệp Tinh Nhi không khỏi bất ngờ, cảm thấy quyền lực của mình dần lung lay. Mỗi bước đi, mỗi hành động của Lâm Tinh như đang viết lại một phần mạch truyện, khiến nữ chính phải xoay sở để giữ vị thế.
Hoàng tử Lạc Vân quan sát, khó giấu vẻ thích thú. Nữ phụ mờ nhạt, vốn là nhân vật phụ trong truyện, giờ đây lại có thể khiến cả cung điện đảo lộn, thậm chí tạo ra liên minh nhân vật phụ để thử thách nữ chính. Anh thầm nghĩ: “Người này… thực sự khác biệt. Thú vị đến mức không thể rời mắt.”
Một buổi chiều, trong khi Lâm Tinh đang luyện tập kỹ năng “quậy rối” cung điện, tác giả xuất hiện dưới dạng dòng chữ mờ: “Ngươi… dám phá mạch truyện đến mức này sao?!” Lâm Tinh cười khẩy: “Tất nhiên! Nếu không phá, nữ phụ làm gì còn thú vị?” Dòng chữ nhấp nháy, giọng tác giả hơi bực mình: “Ngươi… hãy cẩn thận, không phải mọi chuyện đều theo ý ngươi đâu.”
Nhưng Lâm Tinh chỉ mỉm cười, ánh mắt lóe lên quyết tâm. Cô biết rằng, nếu đã xuyên vào truyện, thì nữ phụ phải sống theo ý mình, phải làm đảo lộn mạch truyện, và phải khiến nữ chính bối rối đến mức không kịp trở tay. Mọi chi tiết, từ cung điện, nhân vật phụ, đến thái giám, cung nữ, đều có thể là công cụ cho chiến lược tinh nghịch của cô.
Đêm xuống, Lâm Tinh đứng ở ban công, nhìn ánh trăng chiếu trên mái ngói. Cô thầm nhủ: “Nữ phụ lần này sẽ không còn lép vế. Nữ chính sẽ phải đau đầu, nam chính sẽ bị cuốn hút, và tác giả… chắc chắn sẽ phải ngạc nhiên.”
Trong bóng đêm, cung điện trở nên tĩnh lặng nhưng đầy ẩn ý. Liên minh các nhân vật phụ đã hình thành, nữ chính đang rối loạn, và Hoàng tử Lạc Vân bắt đầu chú ý nữ phụ. Mạch truyện vốn dĩ được lập sẵn giờ đã xuất hiện một biến số không thể đoán trước. Lâm Tinh mỉm cười, biết rằng lần này, nữ phụ đã chính thức nổi loạn, và cuộc chơi xuyên sách vừa mới bắt đầu.
Hết chương 3.