đừng ép nữ phụ!

Chương 4: Nữ phụ lập liên minh – Cung điện hỗn loạn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, ánh nắng xuyên qua những khung cửa gỗ chạm khắc tinh xảo của cung điện, rọi xuống những tấm thảm trải dài lộng lẫy, nhưng không khí trong điện vẫn căng thẳng. Lâm Tinh đứng giữa sảnh lớn, ánh mắt tinh nghịch quét khắp nơi, cảm nhận từng chuyển động của nhân vật phụ và thái giám xung quanh. Sau sự kiện “tai nạn trà” hôm qua, cô biết mình đã khơi mào một cuộc chiến ngầm, nơi mạch truyện cũ không còn áp dụng được nữa.

Cô bước tới một nhóm cung nữ đang tụm năm tụm ba, ánh mắt rụt rè nhưng tò mò. “Các bạn à,” Lâm Tinh bắt đầu, giọng cười khúc khích vang lên trong sảnh, “lần này, nữ phụ sẽ không còn lép vế. Chúng ta sẽ hợp tác, tạo ra một phe riêng. Ai đồng ý?” Ban đầu, họ còn lưỡng lự, nhưng chỉ cần một cái gật đầu, ánh mắt tinh nghịch, họ bắt đầu mỉm cười, nhận ra rằng đây là cơ hội để thoát khỏi sự kiểm soát tuyệt đối của nữ chính.

Lâm Tinh nhếch môi, bước qua từng người, khéo léo gieo những ý tưởng đầy ẩn ý, khiến họ tự giác phối hợp: kéo lệch vương miện, thay đổi chỗ ngồi trong lễ nghi, hoặc tạo ra những tình huống nhỏ khiến nữ chính bối rối. Chỉ trong vài giờ, một liên minh im lặng nhưng mạnh mẽ đã hình thành. Lâm Tinh thầm nhủ: nữ phụ không còn là nhân vật mờ nhạt; lần này, cô là biến số phá vỡ mạch truyện.

Diệp Tinh Nhi xuất hiện, bước đi uy nghi nhưng ánh mắt sắc lạnh đầy nghi ngờ. “Ngươi… đang làm gì?” Nữ chính nhìn quanh sảnh, thấy các cung nữ trao đổi ánh mắt tinh quái, liền nhận ra rằng thứ quyền lực mà cô từng nắm giữ đang dần mất đi. Lâm Tinh nghiêng đầu, ánh mắt tinh quái, giọng cười khúc khích: “Chỉ đang sắp xếp một buổi ‘trò chơi’ nho nhỏ thôi. Nữ phụ mà, phải biết tổ chức, phải không?”

Hoàng tử Lạc Vân bước tới gần, đứng bên cạnh Lâm Tinh, ánh mắt tò mò lóe lên. “Ngươi… khác hẳn nữ phụ trong truyện. Sao lại dám… tạo phe phái như vậy?” Lâm Tinh cười tinh nghịch, ánh mắt lóe lên sự tự tin: “Nếu không làm, tôi đã bị nữ chính dập cho te tua rồi. Hãy xem, lần này nữ phụ sẽ làm đảo lộn cung điện.”

Những sự kiện nhỏ bắt đầu thay đổi theo ý Lâm Tinh: cửa phòng vốn khóa im bỗng mở ra, bức tranh trên tường như phản chiếu hành động của cô, thái giám cúi đầu nhưng ánh mắt đầy nghi ngờ. Sức mạnh meta mà cô nhận ra ngày đầu tiên giờ đã rõ rệt hơn bao giờ hết. Cô tự nhủ: mạch truyện vốn có sẵn không thể hạn chế tôi nữa.

Trong khi đó, Diệp Tinh Nhi bước đi uyển chuyển, cố gắng khống chế tình hình, nhưng dường như mọi hành động của cô đều bị liên minh nhân vật phụ của Lâm Tinh chặn lại một cách tinh tế. Một vài thái giám kéo lệch khay trà, một số cung nữ đổi chỗ trang trí, tất cả đều khiến nữ chính bối rối. Nữ chính nhíu mày, khó giấu sự lo lắng: lần đầu tiên, cô cảm nhận quyền lực của mình lung lay.

Hoàng tử Lạc Vân đứng gần Lâm Tinh, ánh mắt tò mò và dần dần trở nên thích thú. Nữ phụ mờ nhạt trong truyện giờ đây đang quậy phá, tạo liên minh với các nhân vật phụ, và thậm chí thay đổi mạch truyện. Anh thầm nghĩ: Người này… thực sự khác biệt. Thú vị đến mức không thể rời mắt.

Buổi chiều, Lâm Tinh quyết định thử một trò tinh nghịch: cô nhắm mắt, tưởng tượng nữ chính sẽ gặp một tình huống bất ngờ. Ngay lập tức, Diệp Tinh Nhi bước vào phòng khi một khay trà bỗng nhiên đổ, khiến cô lúng túng. Các cung nữ âm thầm cười khúc khích, nắm bắt cơ hội khiến nữ chính khó xử. Lâm Tinh mở mắt, cười khẩy: “Phá mạch truyện thật là thú vị!”

Ngay lúc đó, dòng chữ mờ của tác giả xuất hiện trên không gian trước mắt: “Ngươi… không thể kiểm soát mọi chuyện như vậy!” Lâm Tinh nhún vai, giọng tinh nghịch: “Hãy xem, nữ phụ lần này sẽ sống theo ý mình. Ai dám ngăn cản?” Dòng chữ nhấp nháy, giọng tác giả lộ vẻ bực mình, nhưng Lâm Tinh chỉ mỉm cười, biết rằng mình đang dần chiếm quyền chủ động.

Các nhân vật phụ hoàn toàn phối hợp với cô, tạo ra những tình huống khiến nữ chính mất bình tĩnh: một bức rèm bất ngờ rơi xuống, một chiếc đèn lồng nghiêng, thậm chí một vài bức tranh đổi hình dáng. Diệp Tinh Nhi liên tục hít sâu, cố gắng duy trì uy quyền, nhưng mọi thứ dường như phản nghịch lại cô. Lâm Tinh cười khẩy, ánh mắt tinh nghịch: “Đúng rồi, nữ phụ không cam chịu!”

Hoàng tử Lạc Vân quan sát mọi hành động, khó giấu sự thích thú. Anh nhận ra rằng lần này, mạch truyện đã thay đổi, và nữ phụ – vốn mờ nhạt trong nguyên tác – đang chiếm vị thế trung tâm. Mỗi nụ cười, mỗi hành động tinh nghịch của Lâm Tinh đều khiến cung điện hỗn loạn, và cô cảm nhận được sự hưng phấn lạ kỳ trong trái tim.

Khi đêm buông xuống, cung điện trở nên yên tĩnh nhưng đầy ẩn ý. Liên minh các nhân vật phụ đã hình thành, nữ chính đang bối rối, nam chính bị thu hút, và tác giả cũng không thể kiểm soát hoàn toàn mạch truyện. Lâm Tinh đứng trên ban công, ánh trăng chiếu lên mái ngói, mỉm cười tự nhủ: lần này, nữ phụ đã chính thức nổi loạn, và cuộc chơi xuyên sách vừa mới bắt đầu.

Trong bóng đêm, mọi kế hoạch của cô mới chỉ ở bước khởi đầu. Nữ chính sẽ phải đau đầu, nam chính sẽ dần bị cuốn hút, và các nhân vật phụ sẽ trở thành công cụ cho chiến lược tinh nghịch của nữ phụ. Lâm Tinh hít sâu, ánh mắt lóe lên quyết tâm: “Nếu đã xuyên vào truyện, tôi sẽ viết lại tất cả theo ý mình.”

Hết chương 4.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×