dược sư giang hồ

Chương 3: Nguy hiểm rình rập


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, núi rừng vẫn còn phủ sương mờ, từng tia nắng xuyên qua tán lá, chiếu xuống mặt đất ẩm ướt. Lục Nhi vừa hái dược vừa quan sát xung quanh, đôi mắt tinh anh không bỏ sót bất kỳ chuyển động nhỏ nào. Hương dược liệu thoang thoảng, kết hợp với mùi đất rừng và mùi sương mai tạo nên một bầu không khí vừa yên bình vừa sống động.

Hàn Dực đi cạnh nàng, dáng vẻ uy nghiêm nhưng vẫn giữ sự nhẹ nhàng, quan sát từng bước đi của nàng. Tuy là võ hiệp lang bạt giang hồ, chàng chưa bao giờ gặp người vừa dịu dàng vừa cẩn trọng như Lục Nhi. Cứ mỗi lần nàng cúi người nhặt dược liệu, đôi tay khéo léo và ánh mắt tập trung làm chàng cảm thấy lạ lùng, vừa nể phục vừa muốn bảo vệ.

“Ngươi thật sự hiểu từng loại dược liệu trong núi này sao?” Chàng hỏi, giọng trầm thấp nhưng ẩn ý tò mò.

“Đúng vậy. Không chỉ biết tên và công dụng, còn biết cách chế biến, cách phối hợp chúng để chữa bệnh, tăng sức mạnh, thậm chí phòng thân.” Nàng vừa nói vừa nhặt một loại rễ màu tím đậm, đặt vào túi vải.

Hàn Dực khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn nàng, lòng dâng lên một cảm giác vừa an tâm vừa lo lắng. Sự điềm tĩnh và tài năng của nàng khiến chàng nhận ra mình không thể xem thường, nhưng cũng không thể rời mắt.

Đột nhiên, từ phía thung lũng dưới chân núi, tiếng động lạ vang lên. Tiếng cành cây gãy, tiếng bước chân nhanh và dồn dập. Lục Nhi nhíu mày, ánh mắt cảnh giác.

“Hình như… có người tới gần.” Nàng nói, giọng nhẹ nhưng nghiêm túc.

Hàn Dực lập tức đặt tay lên chuôi kiếm, cơ thể căng như dây cung. “Có thể là giang hồ tò mò. Chúng ta phải cảnh giác.”

Chưa kịp chuẩn bị gì thêm, ba bóng người xuất hiện từ làn sương, mặc áo đen, mang theo vũ khí, dáng vẻ hăm dọa. Ánh mắt họ nhòm vào Lục Nhi, dường như biết nàng đang giữ một thứ gì đó quý giá.

“Ha ha ha… Cuối cùng cũng tìm ra ngươi, tiểu cô nương.” Một trong ba người cười lớn, giọng khàn khàn. “Nghe nói trong núi này có dược liệu quý, ngươi không định chia sẻ chút nào với bọn ta sao?”

Lục Nhi cau mày, đôi mắt sáng lên, nhưng không sợ hãi. “Đây là núi rừng của ta. Dược liệu không thuộc về các ngươi.” Giọng nàng bình thản nhưng sắc bén như lưỡi dao.

Một kẻ mặc áo đen lao tới, muốn áp sát nàng. Hàn Dực không do dự, nhảy ra trước, tay nhanh như điện, chặn kẻ đó. Thanh kiếm lóe lên trong ánh sương, chạm vào ánh mắt của kẻ địch, tạo ra một âm thanh kim loại chói tai.

Lục Nhi nhanh chóng nhặt vài loại bột dược đã chuẩn bị từ trước, tung vào không khí. Một luồng khói tím nhẹ bốc lên, vừa làm kẻ địch khó thở, vừa che mắt chúng. Chàng võ hiệp lợi dụng cơ hội, thi triển những chiêu kiếm uyển chuyển, từng đòn đánh chính xác, buộc kẻ địch phải lui về phía sau.

Cuộc chiến ngắn nhưng căng thẳng. Lục Nhi không chỉ dùng bột dược, mà còn sử dụng những cây nhỏ trong núi làm vũ khí phụ. Mỗi cử động đều khéo léo, phối hợp ăn ý với Hàn Dực, khiến kẻ thù không kịp phản ứng.

Một kẻ áo đen khác lao vào nàng, nhưng nàng nhanh tay tung một viên thuốc nhỏ vào tay, bắn ra ánh sáng tím nhẹ, làm kẻ địch mất phương hướng. Hàn Dực lập tức tung một cú đánh, chặt đứt vũ khí của kẻ đó.

“Ngươi… không tệ đâu!” Chàng thốt lên, hơi thở dồn dập nhưng ánh mắt đầy ấn tượng.

“Cũng chỉ là vài thủ thuật nhỏ trong núi rừng thôi.” Nàng đáp, hơi mỉm cười nhưng đôi mắt vẫn cảnh giác.

Ba kẻ địch cuối cùng buộc phải rút lui khi thấy sự phối hợp hoàn hảo giữa Lục Nhi và Hàn Dực. Chúng trốn vào sương mù, bỏ lại vài vết tích trên mặt đất. Không khí núi rừng trở lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng suối róc rách và tiếng thở dồn dập của hai người.

Hàn Dực bước tới, đặt tay lên vai nàng, giọng trầm:

“Ngươi… mạnh mẽ hơn ta tưởng.”

Lục Nhi nhún vai, mắt dịu lại: “Cũng nhờ có ngươi ở đây. Nếu không… ta một mình thì chưa chắc…”

Khoảnh khắc ấy, giữa núi rừng mờ sương, hai người đứng gần nhau hơn bao giờ hết. Không chỉ là sự phối hợp trong chiến đấu, mà còn là sự gắn kết từ những phút giây sinh tử, khiến trái tim họ dần rung động, mặc dù chưa ai thừa nhận.

Sau trận chiến, Lục Nhi đưa Hàn Dực vào hang núi, kiểm tra lại các vết thương. Chàng nhẹ nhàng, không muốn làm nàng quá mệt, nhưng ánh mắt vẫn đầy quan tâm.

“Ngươi… suýt chút nữa bị thương nặng.” Chàng trầm trồ, giọng hơi lo lắng.

“Ta… đã quen rồi. Núi rừng là nhà ta, nguy hiểm… là điều phải chấp nhận.” Nàng mỉm cười, ánh mắt kiên định.

Hàn Dực nhìn nàng, lòng vừa nể phục vừa rung động. Chàng chưa từng gặp người nào vừa yếu ớt, vừa mạnh mẽ, vừa điềm tĩnh như nàng. Một cảm giác vừa lạ vừa quen len lỏi trong tim chàng.

Buổi chiều, khi sương tan và ánh nắng xuyên qua kẽ lá, hai người cùng nhau đi thu thập dược liệu còn sót lại. Lục Nhi hướng dẫn chàng cách nhận biết từng loại cây, từng lá, từng rễ, như một buổi học nhỏ nhưng đầy thú vị.

“Ngươi… quả thực có mắt tinh.” Chàng cười khẽ, ánh mắt lấp lánh vẻ nể phục.

“Không hẳn. Chỉ là biết lắng nghe thiên nhiên thôi.” Nàng đáp, nhưng giọng có chút mềm mại, ánh mắt nhìn chàng thoáng chốc, đầy bí ẩn.

Trong khi thu dược liệu, họ vô tình phát hiện vài dấu chân lạ, vừa đủ để khiến Lục Nhi cảnh giác. “Có vẻ… họ sẽ quay lại.” Nàng nói, giọng trầm hơn.

Chàng nắm tay nàng, ánh mắt nghiêm túc: “Đừng lo, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Lục Nhi đỏ mặt, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp lạ thường. Chưa bao giờ nàng cảm nhận được sự tin cậy và an toàn như lúc này, mặc dù biết rằng giang hồ đầy rẫy hiểm nguy.

Buổi tối, dưới ánh trăng, hai người ngồi bên bếp lửa nhỏ, nướng một ít dược thảo và củ rừng để ăn. Không gian ấm áp, tiếng lửa bập bùng, ánh mắt họ gặp nhau nhiều lần, đôi má Lục Nhi ửng hồng, còn Hàn Dực thì ánh mắt trầm ấm và dịu dàng.

“Ngươi… sợ không?” Chàng hỏi, giọng hơi lo lắng.

“Không. Chỉ hơi… bất ngờ thôi.” Nàng cười nhẹ, nhưng lòng lại hồi hộp.

Chàng nhấp một ngụm nước, nhìn nàng nghiêm túc: “Ta biết… từ hôm nay, bất cứ chuyện gì xảy ra, ta sẽ ở bên ngươi. Dù là giang hồ hay núi rừng, sẽ không để ngươi một mình.”

Nàng im lặng, trái tim rung lên từng nhịp, cảm giác vừa lo lắng vừa an toàn. Họ biết rằng, những mối nguy hiểm chưa kết thúc, và hành trình phía trước sẽ còn dài. Nhưng ít nhất, khoảnh khắc này, họ có nhau, có niềm tin và sự đồng hành.

Dưới ánh trăng mờ, núi rừng tĩnh lặng, hai bóng người ngồi cạnh nhau, lặng yên nhưng trái tim đã bắt đầu hòa nhịp. Những giây phút sinh tử vừa qua, sự phối hợp, lòng can đảm và tình cảm nảy sinh khiến họ nhận ra: từ đây, số phận của họ đã gắn kết.

Và cũng chính từ khoảnh khắc này, một hành trình phiêu lưu đầy dược pháp, võ công và tình yêu bắt đầu, đưa họ đi qua những thử thách giang hồ, những bí mật chưa được hé lộ, và những khoảnh khắc ngọt ngào xen lẫn nguy hiểm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×