Đêm đến, núi rừng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng suối róc rách và tiếng côn trùng rì rầm. Ánh trăng tròn sáng vắt ngang bầu trời, soi bóng hai con người nhỏ bé trên lối mòn hẹp dẫn ra suối. Hàn Dực bước đi chậm rãi, dáng vẻ uy nghiêm nhưng ánh mắt không rời Lục Nhi, như muốn bảo vệ nàng khỏi bất kỳ nguy hiểm nào ẩn trong bóng tối.
Lục Nhi cúi thấp người, nhặt từng cây cỏ dược trên đường, đôi tay nhanh nhẹn nhưng vẫn giữ sự cẩn trọng. Mỗi bước đi của nàng như hòa vào nhịp sống của núi rừng, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, khiến Hàn Dực vừa ngưỡng mộ vừa yên tâm.
“Ngươi… có cảm giác gì không?” Chàng hỏi, giọng trầm, không chỉ tò mò về dược liệu, mà còn về nàng – con người vừa mạnh mẽ vừa tinh tế đến lạ thường.
“Cảm giác… bình yên.” Nàng trả lời, đôi mắt sáng dưới ánh trăng. “Nhưng núi rừng không chỉ bình yên đâu, bất cứ lúc nào cũng có thể ẩn nguy hiểm.”
Hàn Dực khẽ gật đầu, lòng cảm thấy vừa lo lắng vừa thích thú. Lần đầu tiên sau nhiều năm lang bạt giang hồ, chàng gặp một người khiến trái tim mình rung động, nhưng lại vừa phải cảnh giác với sự nguy hiểm xung quanh.
Bất chợt, một tiếng la hét vang vọng từ phía thung lũng. Tiếng thét yếu ớt nhưng đầy mệnh lệnh, khiến cả hai giật mình. Chỉ trong giây lát, ba bóng người áo đen xuất hiện, lao nhanh về phía họ, vũ khí lấp lánh ánh trăng.
“Họ… quay lại rồi.” Lục Nhi thầm nhủ, đôi mắt sáng lên, nhưng không hề tỏ ra sợ hãi.
Hàn Dực đặt tay lên chuôi kiếm, thân hình căng như dây cung. “Chuẩn bị đi.” Chàng nói, giọng trầm và nghiêm túc.
Kẻ địch lao vào, nhưng lần này nhanh và nguy hiểm hơn. Một trong ba người áp sát Hàn Dực, chém một nhát hướng vào vai chàng. Hàn Dực vung kiếm, né tránh nhưng vẫn bị thương nhẹ, máu loang trên tay áo.
Lục Nhi không chần chừ, nhanh tay lấy trong túi vài viên dược thảo đặc biệt. Nàng nghiền nhuyễn, trộn với nước suối, tạo thành một dung dịch ánh tím nhẹ. Chỉ trong giây lát, nàng hất dung dịch lên kẻ địch, tạo ra một làn khói mờ, làm chúng mất phương hướng.
Hàn Dực tận dụng cơ hội, thi triển những chiêu thức nhanh và chính xác, đánh bật từng kẻ tấn công. Hai người phối hợp ăn ý, vừa đánh vừa tránh, vừa sử dụng thiên nhiên xung quanh làm lợi thế.
Một kẻ địch lao tới phía Lục Nhi, uy hiếp nàng với vũ khí sắc nhọn. Nàng thở gấp, nhưng không hề sợ hãi. Nhanh như chớp, nàng tung một viên dược nhỏ vào không khí, ánh sáng tím bùng lên, làm kẻ thù ngạc nhiên và mất phương hướng.
Hàn Dực nhanh chóng lao tới, chặn cú tấn công, đồng thời dùng thanh kiếm khéo léo hạ gục kẻ địch. Sự phối hợp giữa võ công và dược pháp khiến kẻ thù hoàn toàn bế tắc.
“Ngươi… thật mạnh mẽ.” Hàn Dực thở dồn dập, ánh mắt đầy ấn tượng nhìn nàng.
“Cũng nhờ có ngươi bên cạnh.” Lục Nhi đáp, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn cảnh giác.
Cuộc chiến kết thúc khi kẻ thù rút lui vào bóng tối, để lại vài dấu chân trên đất và mùi hương khói dược. Núi rừng trở lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng suối và hơi thở hai người. Hàn Dực lau máu trên tay, rồi nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy quan tâm:
“Ngươi… suýt chút nữa bị thương nặng. Nếu không có ta…”
“Ta ổn mà. Đừng lo.” Nàng đáp, giọng nhẹ nhàng, nhưng trong lòng vẫn còn hồi hộp.
Khoảnh khắc ấy, hai người đứng cạnh nhau, nhìn ánh trăng chiếu qua tán lá, cảm giác vừa gần gũi vừa mong manh. Sự phối hợp vừa qua không chỉ cứu mạng họ, mà còn khiến trái tim họ rung động theo cách lạ lùng.
Sau trận chiến, Lục Nhi kéo Hàn Dực vào hang núi. Nàng cẩn thận kiểm tra vết thương của chàng, dùng dược pháp để cầm máu và giảm đau. Chàng nhắm mắt lại, cảm nhận sự dịu dàng trong từng động tác của nàng, tim dường như lặng đi.
“Ngươi… thật sự biết cứu người.” Chàng thốt lên, giọng trầm và xúc động.
“Ta chỉ làm những gì cần làm.” Nàng đáp, ánh mắt dịu dàng, giọng nhẹ nhưng chắc chắn.
Hàn Dực mở mắt, nhìn nàng, trong lòng vừa nể phục vừa rung động. Chàng nhận ra rằng nàng không chỉ tài năng, mà còn có trái tim mạnh mẽ, can đảm và nhân hậu.
Đêm khuya, dưới ánh trăng sáng, Lục Nhi và Hàn Dực ngồi bên nhau bên bếp lửa nhỏ. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng lửa bập bùng và tiếng thở nhẹ. Họ cùng nhau ăn một bữa tối đơn giản, trò chuyện về thiên nhiên, dược liệu, và những khoảnh khắc bình dị nhưng sâu sắc.
“Ngươi… có biết không, từ khi gặp ngươi, lòng ta… bớt cô đơn hẳn.” Hàn Dực nói, ánh mắt nghiêm túc, tràn đầy tình cảm.
Lục Nhi đỏ mặt, nhưng giọng nàng trầm lắng: “Ta… cũng vậy. Gặp ngươi khiến lòng ta yên ổn hơn.”
Một giây im lặng, chỉ còn ánh lửa và ánh trăng soi trên mái tóc đen mượt của nàng. Họ nhận ra rằng, từ khoảnh khắc này, mối liên kết giữa họ đã trở nên bền chặt hơn, không chỉ bởi sinh tử, mà còn bởi cảm xúc dần nảy sinh.
Hàn Dực bất ngờ đặt tay lên tay nàng, ánh mắt nghiêm túc: “Ta sẽ bảo vệ ngươi, dù có bất kỳ nguy hiểm nào, dù là giang hồ hay núi rừng. Ta sẽ không để ngươi một mình.”
Lục Nhi khẽ run lên, trái tim đập nhanh. Cảm giác vừa lo lắng vừa ấm áp len vào từng nhịp tim nàng. Nàng biết rằng, từ đây, họ sẽ cùng nhau đối mặt với giang hồ đầy hiểm nguy, nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc này, họ có nhau, có niềm tin và sự đồng hành.
Ánh trăng chiếu xuống, hai bóng người ngồi cạnh nhau, hòa quyện trong im lặng. Núi rừng tĩnh lặng, nhưng trái tim họ đã bắt đầu hòa nhịp, tạo nên một sợi dây vô hình gắn kết hai con người xa lạ nhưng định mệnh đã buộc họ lại với nhau.