Sáng Chủ nhật, trời nắng nhẹ. Thành vẫn còn ngái ngủ thì chuông điện thoại reo vang. Là mẹ gọi – từ Biên Hòa. Giọng bà gấp gáp:
– “Con về liền đi, mẹ bị đau lưng dữ lắm. Không đi chợ được.”
Thành giật mình. Dù biết mẹ hay cường điệu, nhưng cũng không dám chần chừ. Cậu dắt xe, chạy gần 40 cây số về quê.
Ngôi nhà nhỏ ở Biên Hòa vẫn như cũ – mái ngói cũ kỹ, cổng sắt tróc sơn, cây mai trước sân đang héo nắng. Mẹ Thành ngồi ở hiên nhà, tay xoa lưng, gương mặt hơi nhăn nhưng ánh mắt vẫn tinh tường.
– “Mẹ sao rồi?”
– “Cũng đỡ. Mẹ gọi con về một phần vì lưng, một phần vì… muốn nói chuyện.”
Thành khựng lại. Cậu biết kiểu giọng này – là khi mẹ có chuyện “nghiêm túc”.
– “Mấy nay mẹ nghe dì Tư nói con hay lên khu Bùi Viện dạy thêm hả?”
Thành giật mình. Cái tên "Bùi Viện" luôn mang theo những suy đoán chẳng lành. Cậu chậm rãi đáp:
– “Dạ, cũng có một học trò ở gần đó.”
– “Học trò?” – Mẹ liếc sang – “Học trò gì mà làm tiếp viên karaoke, lại ở khu đó?”
Không khí trong sân trở nên đặc quánh. Thành siết nhẹ hai tay, nói chậm:
– “Dạ, Vy là một cô gái tử tế. Dù công việc của cô ấy không được ai nhìn bằng con mắt thiện cảm.”
Mẹ cười khẩy:
– “Tử tế mà đi làm mấy chỗ đó? Con khờ quá. Hay là con mê gái đẹp rồi bị dụ dỗ?”
– “Không, mẹ à.” – Thành cố giữ giọng – “Con biết rõ cô ấy là người như thế nào. Vy không giống những gì mẹ nghĩ.”
Mẹ ngồi im, ánh mắt lạnh dần. Một lúc sau bà nói, giọng cứng hơn:
– “Mẹ không cần biết cô ta thế nào. Chỉ cần biết một điều: mẹ không chấp nhận con dính với hạng người đó. Con là sinh viên Đại học Tổng hợp, phải lo tương lai. Mẹ không đẻ con ra để con lấy loại con gái người ta khinh.”
Những lời ấy như đập thẳng vào ngực Thành. Cậu đứng dậy, cố gắng bình tĩnh:
– “Mẹ đừng dùng từ ‘loại người’. Vy không có gì phải xấu hổ khi cố gắng sống tử tế giữa một xã hội đầy định kiến.”
– “Vậy con chọn mẹ hay chọn nó?”
Câu hỏi vang lên như nhát dao cuối cùng. Cậu sững lại. Mắt đỏ hoe.
– “Mẹ à… con không chọn ai cả. Con chỉ mong mẹ hiểu, Vy không phải người xấu. Con chỉ muốn sống đúng với cảm xúc của mình, không phải chạy theo ánh mắt thiên hạ.”
Mẹ im lặng. Rồi bà lắc đầu, đứng dậy, bước vào nhà, khép cửa lại không nói thêm một lời.
Chiều hôm đó, Thành quay lại Sài Gòn trong tâm trạng rối bời. Cậu không nhắn gì cho Vy suốt cả chuyến xe về, nhưng đầu óc không ngừng nghĩ đến ánh mắt cô – nếu biết chuyện, cô sẽ phản ứng thế nào?
Tối đến, Vy gửi một tin nhắn:
Vy:
“Anh ổn không? Em có linh cảm hôm nay anh đang rất buồn…”
Thành nhìn màn hình rất lâu. Rồi cậu gõ:
“Mẹ anh biết về mình. Bà phản đối kịch liệt.”
Phía bên kia hiện “đã xem”. Nhưng không có hồi âm ngay. Mãi đến gần nửa tiếng sau, Vy mới nhắn lại:
“Em hiểu. Anh không cần nói thêm. Chỉ cần nhớ, em chưa từng ép anh phải lựa chọn. Nhưng nếu một ngày anh muốn rút lui, em sẽ không trách.”
Tim Thành thắt lại. Dòng chữ như một cú tát âm thầm.
“Em nghĩ anh là người như vậy sao?”
“Không. Em nghĩ anh là người tử tế. Mà người tử tế… thường là người đau nhiều nhất.”
Thành ngồi thẫn thờ cả đêm. Trong đầu là giọng mẹ, giọng Vy, và cả tiếng nói từ chính nội tâm cậu:
“Liệu tình yêu – dù thật lòng đến mấy – có chống nổi bức tường định kiến từ gia đình?”