Dưới ánh đèn mờ

Chương 13: Đứa con của thế giới cũ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi chiều đầu tháng Bảy, khi Sài Gòn đổ cơn mưa rào sau nhiều ngày oi ả, Vy đứng trước gương, tô nhẹ chút son nhạt trước khi ra quán làm. Cô không thường trang điểm nhiều kể từ khi quen Thành – anh luôn bảo cô đẹp nhất khi để mặt mộc.

Vy vừa chải lại tóc thì điện thoại rung. Một số lạ, không lưu tên.

– “Alo?”

Bên kia im vài giây. Rồi một giọng trầm khàn vang lên – quen thuộc đến lạnh sống lưng:

– “Vy… là anh, Thắng đây. Mình nói chuyện được không?”

Vy chết lặng. Cái tên đó như nhát kéo cắt phựt dòng ký ức mà cô đã vùi chôn nhiều năm nay.

Thắng – người đàn ông từng dụ dỗ cô bằng tình yêu, rồi chụp ảnh lén lúc cô thay đồ, mang đi bán cho bạn bè, dọa tung lên mạng nếu cô không “ngủ thêm vài lần để trả ơn”.

Cô từng nghĩ anh ta đã biến mất khỏi thành phố này mãi mãi.

– “Anh tìm tôi làm gì?” – Vy cố giữ giọng bình tĩnh.

– “Anh muốn gặp em một lần. Chỉ nói chuyện thôi. Anh đang ở Sài Gòn, có vài lời cần nói.”

– “Tôi không có gì để nói với anh.”

– “Em có người yêu rồi đúng không? Sinh viên tên Thành, học Tổng hợp, đúng không?”

Vy nín lặng.

– “Em im lặng nghĩa là đúng. Vậy thì em nên gặp anh. Trước khi anh vô tình… gửi vài bức ảnh cũ đến đúng địa chỉ mail của thầy chủ nhiệm thằng nhóc đó.”

Giọng hắn ta lạnh tanh. Như thể những năm tháng Vy vùng vẫy để thoát khỏi nỗi nhục ngày xưa chẳng là gì với hắn cả.

– “Anh muốn gì?” – Vy siết điện thoại.

– “Anh muốn… uống cà phê. Gặp lại một người cũ. Em biết tính anh rồi mà, có chuyện gì đâu.”

Vy không trả lời. Hắn nhắn địa chỉ – một quán cà phê cũ kỹ ở đường Trần Quang Diệu. Thời gian: 8 giờ tối.


Vy giấu chuyện với Thành. Cô không muốn anh lo. Cũng không muốn anh biết mình từng yếu đuối đến mức suýt bị người như Thắng phá hủy hoàn toàn.

Tối đó, thay vì đến chỗ làm, cô nói dối là mệt, xin nghỉ. Rồi một mình đón taxi đến quán hẹn.

Thắng vẫn như xưa – áo sơ mi mở hai nút, tóc vuốt keo, nụ cười nửa miệng. Nhưng giờ đây, bên cạnh vẻ ngoài từng quyến rũ Vy thuở nào, là ánh mắt cáo già của kẻ từng sống quá lâu trong thế giới bẩn thỉu.

– “Lâu không gặp. Em vẫn đẹp.”

– “Vào thẳng vấn đề.” – Vy lạnh lùng.

Thắng nhún vai:

– “Anh muốn xin lỗi. Nói thật. Hồi đó anh ngu. Đàn ông trẻ con. Giờ anh về nước, muốn làm lại. Em là người đầu tiên anh nghĩ tới.”

– “Không cần. Tôi không còn là con bé ngu ngốc năm xưa.”

– “Ừ, em giờ khôn rồi. Yêu sinh viên nữa chứ. Nó biết em từng ngủ với ai chưa?”

Vy đứng bật dậy, tát hắn một cái. Nhưng Thắng vẫn cười. Hắn lôi từ túi áo ra một USB.

– “Đây là những gì còn sót lại. Em muốn anh xóa chứ? Dễ thôi. Chỉ cần em… nhớ lại vài đêm cũ. Một lần thôi, anh thề không làm phiền nữa.”

Vy nhìn USB. Rồi nhìn hắn. Trong tim, nỗi sợ cũ trào lên như sóng dữ. Nhưng lần này, cô không trốn chạy.

– “Anh tưởng tôi vẫn là con ngốc sao?”

– “Em không ngốc. Nhưng em yêu đứa nào còn khờ hơn em. Và nó sẽ là người đầu tiên tan nát nếu thầy cô, bạn bè, mẹ nó biết chuyện của em.”


Khi Vy rời khỏi quán, trời đã mưa. Cô đứng dưới mái hiên rất lâu, nắm chặt chiếc điện thoại như muốn bóp nát nó.

Cô không khóc. Không run. Chỉ… kiệt sức.

Cô biết, nếu chuyện cũ lộ ra, Thành sẽ mất học bổng, mất tương lai. Mẹ anh sẽ suy sụp. Bạn bè anh sẽ mỉa mai.

Và người bị xem là nguyên nhân… luôn là cô.

Vy mở điện thoại, định nhắn cho Thành một dòng: “Mình chia tay đi.”

Nhưng ngón tay dừng lại.

Cô nhớ đến đôi giày Thành tặng. Nhớ tô mì gói ăn sinh nhật. Nhớ cái siết tay lặng lẽ hôm cậu từ chối học bổng.

Cô không thể để một người như vậy bị kéo xuống đáy, chỉ vì quá khứ của mình.


Tối hôm đó, Vy không nhắn gì. Cô chỉ ngồi trước gương, tháo sợi dây chuyền bạc Thành từng tặng, gói lại trong giấy nhung, rồi cất vào hộp.

Nếu phải rời đi để bảo vệ người mình yêu… em sẽ chọn cách biến mất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!