Dưới ánh đèn mờ

Chương 3: Những mẫu câu giao tiếp đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hôm ấy, Thành đến trễ mười phút vì xe buýt hỏng máy giữa đường. Cậu vội vã leo ba tầng cầu thang bộ, vừa thở vừa gõ cửa. Vy mở ra, không tỏ vẻ khó chịu, chỉ hỏi:

– “Anh ăn gì chưa?”

Câu hỏi đó – giản đơn, nhưng lạ. Thành ngạc nhiên. Cậu không nghĩ một học viên lại quan tâm như thế.

– “Chưa. Nhưng không sao. Anh ăn muộn quen rồi.”

Vy bước vào bếp, mở hộp cơm phần mua sẵn, đưa cho Thành:

– “Vậy ăn đi rồi học. Anh gầy lắm.”

Thành chưa kịp từ chối thì cô đã đặt đôi đũa vào tay anh. Cậu đành ngồi ăn, hơi ngượng.

Vy ngồi đối diện, mở giáo trình, vừa nhìn bài, vừa hỏi:

– “Anh có người yêu chưa?”

Thành suýt nghẹn cơm. Cậu ngẩng lên, lúng túng:

– “Chưa… Ờ, chưa có.”

Vy bật cười, chống cằm, nghiêng đầu:

– “Đẹp trai, hiền, nói tiếng Anh hay mà ế hả? Hay là… kén quá?”

Thành đỏ mặt:

– “Không phải. Tại... chưa gặp người hợp thôi.”

Cô im lặng, ánh mắt thoáng dịu lại. Một lúc sau, Vy nói nhỏ:

– “Em cũng chưa từng yêu ai thật lòng. Đa phần chỉ là... những cuộc đi qua nhau.”

Thành không biết phải nói gì. Cậu chỉ thấy, đằng sau vẻ ngoài sắc sảo ấy, Vy giống như một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng son – đầy ánh đèn, tiếng nhạc, và những lời ong bướm, nhưng chẳng có ai thật sự lắng nghe.


Sau khi ăn xong, họ bắt đầu học. Hôm nay, Thành dạy phần hội thoại thường gặp giữa khách và phục vụ.

Cậu đọc:

– “May I take your order?”
Vy lặp lại:
– “May I... take your order?”
– “Good. Now say it faster. With a little smile.”

Vy làm theo. Rồi cười, hỏi:
– “Cười như trong quán em làm ấy hả?”

– “Không, cười thật. Như lúc nãy em đưa anh hộp cơm vậy đó.”

Vy im một lúc, rồi cười lại – nhẹ hơn, dịu hơn, không có lớp mặt nạ. Thành bối rối quay sang tờ giấy:

– “Tiếp nhé. ‘Would you like something to drink?’”

Vy đọc, rồi hỏi:

– “Có cách nào nói thân mật hơn không? Khách hay hỏi kiểu thân mật lắm.”

Thành suy nghĩ rồi viết:

“What do you feel like drinking tonight?”
“Can I get you something special?”

Vy lặp lại. Giọng cô mềm đi. Khi đọc câu “Can I get you something special?”, cô nhìn thẳng vào mắt Thành – ánh nhìn ấy khiến cậu khựng lại.

Khoảnh khắc ấy, họ không còn là gia sư và học trò. Mà là hai con người đang thử vượt một khoảng cách – bằng ngôn ngữ, bằng ánh mắt, bằng một điều gì đó rất mỏng manh.


Cuối buổi, Vy kéo ghế ngồi sát cửa sổ, nhìn xuống đường.

– “Em từng nghĩ tiếng Anh chỉ là công cụ để lấy lòng khách. Nhưng giờ em thấy... nó là cái cớ để em được gần một người, được lắng nghe, được học làm người bình thường.”

Thành đứng im.

Vy quay lại, cười nhẹ:

– “Cảm ơn anh. Em thấy mình đỡ rối hơn khi nói chuyện với anh. Anh... không làm em thấy dơ.”

Câu cuối như lưỡi dao chạm vào đáy lòng. Thành không biết Vy đã trải qua những gì, nhưng rõ ràng, cô không cần thương hại – chỉ cần được đối xử bình thường.

– “Anh không nghĩ em như vậy. Em đang sống – và cố sống tốt.”

Vy ngước lên, mắt long lanh.

– “Anh là người đầu tiên nói câu đó với em.”


Thành ra về khi phố đã lên đèn. Cậu đi bộ chậm rãi, không bật nhạc như mọi khi. Gió tối thổi nhẹ, mùi phở từ quán ven đường thoang thoảng.

Trong đầu cậu, không chỉ có mẫu câu tiếng Anh, mà còn có giọng nói khàn khàn của Vy, ánh mắt khi cô nói “thank you” bằng chất giọng rất riêng, và nụ cười thật sự – lần đầu – không gượng, không phục vụ ai.

Chỉ dành cho một người.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!