Hôm ấy, Sài Gòn bất ngờ đổ mưa. Mưa ào đến như một bản nhạc vội, rào rào trên mái tôn và rì rầm trong lòng phố. Thành đang chuẩn bị rút lui vì nghĩ Vy sẽ hủy buổi học thì nhận được tin nhắn:
Vy:
“Anh đừng ngại mưa. Em có nấu canh gừng, ấm lắm. Em vẫn đợi học.”
Chỉ một dòng. Nhưng Thành thấy tim mình dịu lại. Không hiểu sao, giữa hàng chục học viên từng dạy, chỉ có Vy là khiến cậu thấy... muốn đến, dù chỉ để nghe cô kể chuyện vặt.
Cậu khoác áo mưa, xách tập bài giảng, len lỏi qua những con hẻm nước ngập đến cổ giày. Chung cư cũ hiện ra mờ ảo dưới ánh đèn vàng leo lét, hành lang vắng tanh vì ai cũng trốn mưa trong phòng.
Cửa vừa mở, Vy cười:
– “Em biết anh sẽ đến.”
Thành ướt sũng, tóc bết nước. Vy đưa khăn, rồi kéo cậu ngồi xuống ghế. Căn phòng ấm và thơm mùi gừng thật. Trong một chiếc nồi nhỏ đặt trên bếp điện là món canh gừng nóng hổi, kèm vài lát trứng non.
– “Đổi học thành ăn có được không?” – Vy hỏi, giọng nhẹ như hơi thở.
– “Anh học phí món này chắc không trả nổi.”
– “Vậy thì tính bằng một bài hát tiếng Anh.” – Cô cười – “Lát anh hát cho em nghe.”
Canh gừng thật sự ngon. Ấm. Và dễ chịu. Cả hai ngồi gần nhau hơn bình thường. Thành nhận ra lần đầu tiên Vy để mặt mộc – làn da không trang điểm, đôi mắt không vẽ đuôi cong, môi chỉ có chút bóng dưỡng.
Vy trong khoảnh khắc đó… là một người rất khác. Mộc mạc. Nhẹ nhàng. Và buồn.
Sau khi ăn xong, Vy không mở giáo trình như mọi hôm. Cô bật đèn vàng thấp, mở loa nhỏ phát bài Fly Me to the Moon, rồi nhìn Thành.
– “Em mệt. Mình nghỉ một bữa nhé?”
Thành gật đầu. Họ không học, nhưng cũng không rời nhau.
Cả hai ngồi trên ghế sofa, không ai nói gì. Tiếng nhạc vang lên giữa căn phòng nhỏ, ngoài trời mưa vẫn rơi. Vy rút một chiếc áo khoác mỏng, đắp lên vai Thành, rồi tựa đầu vào vai cậu. Cử chỉ ấy không gợi dục, không vội vã. Chỉ như một con mèo mỏi mệt, nép vào người chủ sau một ngày dài.
– “Anh Thành.”
– “Ừ?”
– “Em không quen cảm giác này. Ngồi cạnh một người, mà không cần nói gì, cũng không cần gồng mình.”
Thành không biết phải trả lời thế nào. Nhưng cậu không tránh, cũng không đẩy cô ra. Chỉ khẽ nghiêng đầu, để mái tóc cô tựa gần vào cổ mình hơn.
– “Vậy... giữ lấy cảm giác đó. Khi nào em thấy mệt, cứ nghĩ là mình đang học, và anh sẽ đến.”
Vy bật cười nhỏ. Không thành tiếng, chỉ khẽ rung bờ vai. Một lát sau, cô thì thầm:
– “Nếu em không làm tiếp viên… anh có nghĩ về em khác đi không?”
Thành im. Câu hỏi đó anh đã tự hỏi mình nhiều lần. Nhưng chưa có câu trả lời rõ ràng.
– “Anh nghĩ… con người ta không nên bị gắn mãi với công việc của họ.”
Vy không đáp. Nhưng bàn tay cô khẽ chạm vào tay Thành. Rồi siết nhẹ. Như thể cô vừa nhận được một sự bảo vệ vô hình. Như thể trong căn phòng nhỏ ấy, lần đầu tiên Vy không cần phòng thủ.
Trời mưa đến tận khuya. Khi Thành đứng dậy để về, Vy không tiễn ra cửa như mọi khi. Cô chỉ đứng ở ngưỡng phòng, tay bám hờ cánh cửa, nói nhỏ:
– “Hôm nay không học chữ nào… nhưng em thấy hiểu được nhiều thứ.”
– “Anh cũng vậy.” – Thành đáp, rồi quay đi rất chậm.
Đêm đó, Thành không ngủ. Cậu nằm nhìn trần nhà, lòng đầy hỗn độn. Giữa mối quan hệ không tên, giữa những buổi học không chỉ có bài vở, cậu biết mình đang bước gần vào một nơi đầy rủi ro – nhưng lại không muốn rút chân ra.
Còn Vy, khi đóng cửa lại, cô không bật đèn. Cô ngồi xuống, ôm gối và cười rất nhẹ – nụ cười buồn nhất đời mình.
Vì cô biết rõ: thứ tình cảm đẹp đẽ ấy… sẽ không tồn tại lâu trong thế giới của mình.