dưới ánh đèn mờ

Chương 5: Những dấu hiệu đầu tiên của tình yêu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thành đến lớp với vẻ mệt mỏi khác thường. Cậu không kể cho ai, nhưng đầu óc suốt hai ngày qua luôn đầy ắp hình ảnh Vy – gương mặt cô khi tựa vào vai cậu, giọng nói khẽ khàng, bàn tay siết nhẹ như thể đang giữ lấy chút tin tưởng cuối cùng vào cuộc đời.

Giảng viên giảng đến đâu, Thành ghi chép máy móc đến đó. Bạn bên cạnh vỗ vai hỏi nhỏ:

– “Mày sao vậy? Tối qua thức khuya?”

Thành chỉ cười. Cậu không biết nên trả lời thế nào. Làm gì có từ nào gọi đúng cái cảm giác kỳ lạ này – khi một người con gái mà xã hội chẳng bao giờ xếp vào “hợp với mình” lại chiếm lấy tâm trí mình quá đỗi tự nhiên?


Tối hôm đó, Thành lại đến căn hộ của Vy. Không khí giữa họ có gì đó khác đi – yên tĩnh hơn, nhưng không ngượng ngập. Chỉ là… họ biết rõ rằng sự thân mật đã bước qua một ranh giới vô hình. Và cả hai đều không vội bước lùi.

Vy hôm nay mặc áo sơ mi trắng, quần jean, tóc buộc gọn. Không son, không váy ngắn. Trông cô như một sinh viên bình thường, một người bạn học chung lớp với Thành.

– “Hôm nay em thấy mình bình thường không?” – Vy hỏi.

Thành ngẩn người. Rồi gật:

– “Bình thường. Nhưng… đẹp.”

Vy cười nhẹ, quay sang mở giáo trình.

– “Hôm nay học chủ đề gì anh?”

– “Tình huống trò chuyện với khách. Nhưng… có lẽ tụi mình nên tập hội thoại tự do.”

– “Ví dụ?”

Thành lật trang giấy, đọc một câu, rồi ngẩng lên nhìn cô:

– “What do you do when you're lonely?”
(Cậu đọc chậm, rõ từng chữ – mắt không rời mắt cô.)

Vy hơi khựng lại. Cô nhếch môi:

– “I… drink tea. Light a candle. Listen to jazz music. And… sometimes… I text you.”

Câu trả lời bằng tiếng Anh, phát âm không hoàn hảo. Nhưng cảm xúc thì rất thật. Đến mức, tim Thành như hụt một nhịp.

Cậu đáp lại, vẫn là hội thoại… nhưng giọng trầm hơn:

– “Do you want me to be there next time?”

Vy ngẩng lên. Không trả lời. Chỉ nhìn.

Cái nhìn như một cái ôm im lặng. Như lời mời gọi. Như một sự thừa nhận: Cô không còn xem Thành là gia sư. Còn Thành, cậu cũng chẳng còn gọi Vy là học trò nữa.

Họ học thêm vài câu nữa, nhưng không còn tập trung. Một tiếng trôi qua trong sự im lặng dễ chịu – không ngại ngùng, không phòng thủ, chỉ là hai tâm hồn đang mở cửa cho nhau.


Đến khi Thành đứng dậy ra về, Vy đi theo tiễn ra tận cửa. Như thường lệ, nhưng lần này… cô dừng lại khi Thành đã bước ra hành lang.

– “Thành.”

– “Gì vậy em?”

Vy im lặng một lúc. Rồi rất khẽ:

– “Tối mai… anh rảnh không?”

– “Ừ, có. Sao vậy?”

– “Em muốn… đi đâu đó. Không phải lớp học. Không phải quán karaoke. Chỉ là… chỗ nào không có ánh đèn màu.”

Thành gật.

– “Vậy mai anh chở em đi dạo bờ kè. Rồi ghé quán bánh tráng nướng anh hay ăn.”

Vy cười. Nụ cười thật như trẻ con.

– “Nghe bình thường quá…”

– “Nhưng bình thường… là thứ em đang thiếu, đúng không?”

Cô không đáp, chỉ nhìn Thành rất lâu. Như thể ánh mắt ấy muốn nói:

“Em đang bắt đầu thích anh mất rồi. Mà điều đó… lại là điều đáng sợ nhất.”


Đêm ấy, lần đầu tiên Vy nằm mơ thấy một buổi sáng sớm, có tiếng chim hót, có người pha trà, có tiếng Anh giản đơn – không để kiếm sống, mà để bắt đầu ngày mới như một người bình thường.

Và người ngồi đối diện cô trong giấc mơ ấy… là Thành.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×