Dưới ánh đèn mờ

Chương 6: Buổi hẹn đầu tiên không ánh đèn màu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sài Gòn cuối tuần. Không khí có phần dịu hơn, nắng không gắt và mây lửng lơ như những vệt màu mềm mại trôi giữa bầu trời nhạt nắng.

Thành đến đón Vy bằng chiếc xe máy cũ kỹ của cậu. Trước cửa chung cư, Vy đứng đó – váy hoa dài qua gối, khoác chiếc áo cardigan màu kem, tóc xõa nhẹ. Hôm nay cô trang điểm nhẹ, nhưng có thứ gì đó khác thường trong ánh mắt – như thể đang bước ra khỏi thế giới cũ, dấn thân vào một vùng không quen thuộc.

– “Hôm nay em… giống người yêu quá.” – Thành buột miệng khi vừa nhìn thấy cô.

Vy cười – cái cười khiến gò má cô ửng lên.

– “Em không biết đi chơi như người bình thường là phải mặc sao. Nhưng nếu anh thấy hợp, thì tốt.”

Cậu không trả lời, chỉ chìa mũ bảo hiểm. Vy đội lên, ngồi lên yên sau. Chiếc xe rú ga, chầm chậm lăn bánh giữa dòng xe đông đúc của quận 1.


Họ đến bờ kè vào lúc mặt trời vừa tắt. Gió sông mát rượi, những ánh đèn đường vàng dịu đổ bóng đôi người xuống mặt nước lăn tăn. Vy tháo giày cao gót, xách bằng tay, bước chân trần trên nền gạch. Thành ngồi bên, mua hai ly trà sữa và bịch bánh tráng nướng như đã hứa.

– “Lâu rồi em mới ăn mấy món này.” – Vy nhai miếng bánh, ánh mắt lấp lánh – “Lần cuối chắc là hồi còn học lớp 12.”

– “Sao không ăn nữa?”

– “Vì khách toàn mời rượu ngoại. Và trong quán em làm, mùi bánh tráng là thứ ‘rẻ tiền’.”

Thành nhìn Vy, không biết nên buồn hay giận. Một thế giới mà những điều giản đơn bị coi là thấp kém, còn nụ cười phải đổi bằng rượu và sự giả vờ… thật bất công.

– “Anh thấy… em đang sống trong một cái hộp.” – Thành nói – “Mỗi lần bước ra là em lại sợ. Nhưng thật ra, bên ngoài mới là nơi dành cho em.”

Vy cười, không trả lời. Cô thả chân xuống gần mép bờ, nhìn dòng nước trôi, khẽ nói:

– “Cảm giác hôm nay như mơ vậy. Em không nghĩ có ngày mình được ngồi cạnh ai đó, không cần trang điểm, không phải nói tiếng Nhật hay cười gượng.”

Thành nhìn cô rất lâu. Rồi cậu đưa tay ra, khẽ chạm vào tay Vy.

Lần đầu tiên, họ nắm tay nhau.

Không phải trong căn hộ nhỏ. Không phải giữa ánh đèn mờ và tiếng nhạc jazz.

Mà là ở nơi ai cũng có thể nhìn thấy – nơi những người yêu nhau vẫn thường ngồi, chuyện trò, ăn vặt, và nắm tay.


Họ đi dạo quanh công viên gần đó, nói đủ thứ chuyện: ngày bé Vy từng học chuyên Văn, Thành từng mê đá banh và bị gãy tay. Có những tràng cười bật lên rất tự nhiên. Có những lúc cả hai im lặng, chỉ cần ánh mắt là đủ hiểu nhau.

Lúc quay trở lại xe, Vy bỗng nói:

– “Anh Thành.”

– “Ừ?”

– “Nếu một ngày nào đó… em phải quay về nơi cũ. Anh có giận em không?”

Thành nhìn Vy. Dưới ánh đèn vàng, đôi mắt cô phản chiếu cả dòng sông, cả bóng người, và cả nỗi buồn đang cố giấu.

– “Anh không giận. Nhưng anh sẽ buồn.”

Vy gật nhẹ, như thể câu trả lời đó chính là điều cô chờ.


Về tới nhà, Vy không vội vào. Cô đứng trước cửa một lúc, quay lại nhìn Thành, tay vẫn chưa buông quai túi bánh tráng còn thừa lại.

– “Anh biết không… Em từng nghĩ mình không còn cảm giác yêu đương.”

– “Giờ thì sao?”

Vy bước lại gần. Rất gần. Đủ để hơi thở chạm nhau.

– “Giờ thì em biết… mình vẫn còn biết thích một người.”

Nói rồi, Vy nhón chân, đặt một nụ hôn nhẹ lên má Thành. Không quá lâu. Không quá vội.

Nhưng đủ để làm tim cậu đập lệch đi một nhịp.


Đêm đó, Thành về trọ trong trạng thái lâng lâng. Cậu không bật đèn, nằm dài trên giường và cười một mình.

Vy – cô gái từng là một dấu hỏi, giờ dần trở thành một câu trả lời dịu dàng nhất trong tuổi trẻ cậu.

Còn Vy, cô cũng nằm nghiêng trong căn phòng cũ, bàn tay khẽ chạm lên má mình – nơi vừa đặt dấu yêu đầu tiên.

Cô không biết tương lai sẽ ra sao. Nhưng hôm nay, ít nhất… cô được sống như một cô gái bình thường, có thể yêu – và được yêu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!