Sài Gòn tháng Sáu, đêm mưa đến bất chợt. Tiếng mưa rơi ào ạt trên mái tôn, gõ nhịp đều đều như bản nhạc cũ mà ai đó lỡ bật lại trong một đêm đầy cảm xúc.
Thành ngồi co chân trên chiếc nệm đơn trong phòng trọ, mắt dán vào màn hình điện thoại. Tin nhắn cuối cùng từ Vy chỉ vỏn vẹn vài chữ:
Vy:
“Anh ơi, em không ngủ được…”
Kèm theo là một emoji khuôn mặt buồn, thứ mà Vy rất ít khi dùng.
Thành nhắn lại ngay:
“Muốn anh qua không?”
Vy không trả lời.
Ba phút sau, điện thoại rung:
Vy:
“Nếu anh không ngại mưa… thì em có trà nóng.”
Thành không cần nghĩ. Cậu lấy áo mưa, đội mũ, và lao vào cơn mưa đêm.
Khi Thành đến, đồng hồ gần điểm 11 giờ khuya. Căn hộ của Vy sáng đèn, và cửa mở sẵn – như thể cô đã đợi từ lâu.
Vy mặc áo thun rộng và quần sọt ngắn, tóc buông rối nhẹ, mặt không trang điểm. Cô trông… yếu ớt và gần gũi lạ thường.
– “Em không nghĩ anh đến thật.” – Vy nói khẽ.
– “Trà nóng mà… ai từ chối được.” – Thành cười, cố giấu nhịp tim đang loạn lên vì hình ảnh trước mắt.
Vy đưa cậu vào trong. Không mở đèn trần, chỉ bật chiếc đèn ngủ vàng ở góc phòng. Tiếng mưa vẫn rơi ngoài cửa sổ, đều đặn và dày như màn sương.
Cô rót trà, rồi ngồi cạnh Thành trên sofa. Họ không nói gì nhiều. Chỉ lặng lẽ uống trà, nghe mưa, và… lắng nghe tim mình đập.
Một lát sau, Vy lên tiếng, giọng nhỏ xíu:
– “Hôm nay em bị khách chạm vào. Không nhiều… nhưng vẫn thấy bẩn.”
Thành siết nhẹ tay trên tách trà, không nói. Vy nhìn cậu, môi run lên:
– “Lúc đó, em ước gì có ai đó đứng sau em, nói một câu gì đó thôi… Để em biết mình không sai khi muốn sống tử tế.”
Cậu ngẩng lên. Trong đôi mắt ấy – lần đầu tiên Thành thấy Vy yếu đến vậy. Cô không phải người con gái sắc sảo hay tự tin. Chỉ là một cô gái bình thường đang cố gắng không gục ngã.
Thành đặt tách trà xuống. Rồi đưa tay, nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Vy.
– “Anh ở đây rồi.”
Vy không nói. Nhưng mắt ướt đi. Cô nghiêng đầu, tựa vào vai Thành như lần trước. Nhưng lần này, cả hai cùng biết, không còn là “tựa tạm”.
Là dựa thật.
Không ai nhớ ai là người chủ động trước. Chỉ nhớ rằng, khi Vy ngẩng lên, ánh mắt hai người gặp nhau rất lâu – không cần lời giải thích. Và rồi, đôi môi họ tìm đến nhau – nhẹ nhàng lúc đầu, rồi dần sâu hơn, run rẩy hơn.
Nụ hôn đầu tiên không giống bất kỳ phim nào. Không hoàn hảo, không ướt át, nhưng thật đến nghẹt thở.
Đó là nụ hôn của hai con người cô đơn – chạm nhau sau những tháng ngày bị tổn thương, sau bao lần kìm nén.
Vy không tránh. Thành không dừng.
Mưa ngoài trời lớn dần, như thể cũng muốn hòa vào thứ cảm xúc đang trào dâng bên trong hai con người xa lạ – giờ đã không còn xa lạ nữa.
Sau nụ hôn dài, họ vẫn ngồi cạnh nhau, tay đan tay, má chạm má. Không ai nói gì. Nhưng không khí giữa họ dường như đã chuyển màu – từ e dè sang tin tưởng, từ xa cách sang gần gũi.
Vy quay sang hỏi, thì thầm:
– “Anh không sợ em là người như em sao?”
Thành nhìn cô, rồi khẽ lắc đầu:
– “Anh chỉ sợ… anh không đủ tốt để giữ em lại.”
Vy rơi nước mắt.
Lần đầu tiên trong đời, cô nghe một người con trai nói câu đó – không phải để dụ dỗ, không phải để chiếm hữu. Mà là để yêu.
Khi Thành ra về, mưa đã tạnh. Cậu đứng rất lâu ở cửa, nhìn Vy.
– “Anh về nhé. Mai dạy sớm.”
– “Ừ… Mai gặp.”
Vy khẽ nói, nhưng bước chân cô không rời cửa.
Còn Thành, khi đi xuống cầu thang, tim cậu vẫn còn đập thình thịch. Cậu biết, tình yêu vừa bước qua ranh giới đầu tiên. Không còn chỉ là cảm mến. Mà là gắn bó.
Và với cả hai, buổi tối ấy… sẽ trở thành đoạn ký ức không bao giờ phai.