Sau đêm mưa hôm ấy, mọi thứ giữa họ thay đổi – không ồn ào, không tuyên bố, nhưng đủ rõ ràng để cả hai biết: mình đã bước qua ranh giới.
Buổi học kế tiếp, Thành mang theo tập bài như thường lệ. Nhưng khi đứng trước cửa phòng Vy, cậu không gõ cửa ngay. Cậu lưỡng lự, vì không biết liệu hôm nay họ còn “học” không, hay chỉ đơn giản là… ở bên nhau.
Vy mở cửa, vẫn nụ cười quen thuộc, vẫn chiếc áo thun mỏng và gương mặt không trang điểm. Nhưng hôm nay, ánh mắt cô khác – mềm hơn, tin tưởng hơn, và… ấm áp như một người yêu chờ đợi.
– “Vào đi anh.” – Vy nói nhỏ, như thể sợ đánh thức điều gì đó rất mong manh giữa họ.
Thành bước vào. Căn phòng vẫn vậy: bàn gỗ, sổ học, đèn vàng, và mùi trà thơm dịu nhẹ. Nhưng hôm nay, cả hai không ngồi ở bàn.
Họ ngồi cạnh nhau trên ghế sofa. Thành đặt tập giáo trình xuống bàn, nhưng không mở ra. Vy cũng không hỏi. Không ai nhắc đến chuyện học.
Bởi vì… giữa họ bây giờ, không còn là thầy – trò nữa.
– “Em thấy sợ.” – Vy lên tiếng, mắt không nhìn Thành.
– “Sợ gì?”
– “Sợ mọi thứ chỉ là tạm thời. Rồi anh sẽ rời đi, như những người khác. Sợ em không giữ nổi điều gì tử tế.”
Thành nắm tay cô. Dịu dàng. Nhưng chắc chắn.
– “Anh không phải người khác. Và em không cần phải giữ anh bằng bất cứ điều gì. Chỉ cần em… vẫn là em.”
Vy nhìn cậu, rồi mỉm cười. Một nụ cười nhỏ, nhưng đầy tin cậy.
– “Vậy em muốn bắt đầu lại. Không phải học trò. Không phải tiếp viên. Chỉ là Vy – người con gái muốn được yêu như bao cô gái khác.”
Thành gật. Trong lòng cậu, có gì đó như đang vỡ ra – một thứ cảm xúc quá thật, quá nhiều.
Cậu nói khẽ:
– “Anh cũng muốn vậy. Từ hôm nay, gọi anh là người yêu đi.”
Vy cười. Rồi khẽ tựa đầu vào vai Thành. Trong căn phòng nhỏ ấy, họ ngồi như thế rất lâu. Không nói gì. Chỉ lặng yên – như thể đang sưởi ấm nhau sau nhiều năm đi lạc giữa cuộc đời.
Ngày hôm sau, họ hẹn nhau đi siêu thị. Một việc rất nhỏ, rất bình thường – nhưng với Vy, đó là một trải nghiệm lạ lẫm. Cô đi bên Thành, đẩy xe hàng, chọn bánh kẹo, háo hức như trẻ con.
– “Anh biết không, đây là lần đầu em đi siêu thị với con trai đấy.” – Cô nói, tay cầm gói snack.
– “Không lẽ khách không rủ em đi đâu bao giờ?”
– “Có chứ. Nhưng là mấy nơi sang trọng. Còn siêu thị này, nó… dễ thương. Nó làm em thấy như mình có một cuộc sống thật.”
Thành mỉm cười, đưa tay chỉnh lại sợi tóc vương trên má cô.
– “Vậy thì, tụi mình cứ sống thật. Dù chỉ trong những khoảnh khắc nhỏ thôi.”
Tối đó, họ về nhà, cùng nấu ăn – món trứng chiên đơn giản và một nồi mì gói thả rau. Thành đứng rửa chén, Vy ngồi lặng im nhìn.
– “Nếu cứ như thế này mãi thì tốt quá…” – cô thì thầm.
– “Ừ. Nhưng tụi mình phải chấp nhận là… không dễ đâu.”
Vy gật đầu. Cô biết. Hơn ai hết, cô hiểu cái giá của một mối quan hệ không được xã hội ủng hộ.
Cô từng nghe những lời rỉ tai:
“Thằng đó khùng mới dính tới gái quán karaoke.”
“Chắc bị mê cái thân nó rồi.”
“Yêu gì thể loại đó, chỉ mang nhục.”
Nhưng giờ đây, Thành đứng đó – chân thành, mộc mạc, không toan tính. Và điều ấy khiến cô tin, dẫu có sóng gió, mình vẫn đáng được yêu.
Khi trời khuya, Thành đứng dậy chuẩn bị về. Vy níu tay lại.
– “Anh đừng đi.”
– “Mai anh có tiết sớm.”
– “Thì… ngủ lại đi. Em không làm gì đâu. Chỉ là… em không muốn ngủ một mình đêm nay.”
Thành lưỡng lự một giây. Rồi gật.
Đêm ấy, lần đầu tiên họ nằm cạnh nhau – không vì dục vọng, không vì ham muốn. Chỉ là hai con người mệt mỏi, tìm thấy nhau sau nhiều lạc lõng. Họ nắm tay, kể chuyện nhỏ nhặt, rồi ngủ thiếp đi trong tiếng quạt máy quay đều.
Khi trời rạng sáng, Vy thức dậy trước, nhìn Thành vẫn còn ngủ – khuôn mặt cậu hiền đến lạ. Cô khẽ vuốt tóc anh, rồi tự nhủ:
“Nếu có phải đánh đổi… em vẫn muốn giữ lấy mối tình này. Dù chỉ là một đoạn ngắn ngủi.”