dưới ánh lửa cấm kỵ

Chương 11: Những Trang Giấy Mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa xuân đến muộn. Cơn mưa đầu mùa rơi nhẹ như tiếng thở dài của đất trời. Trong căn phòng gỗ nhỏ trên đồi, tiếng gõ phím vang đều, hòa vào mùi trà bạc hà phảng phất. Minh Tâm ngồi trước máy tính, tóc xõa nhẹ, ánh mắt tập trung. Bên kia bàn, Khánh Dương đang đọc lại những dòng cô vừa viết, ánh nhìn anh chậm rãi như muốn khắc từng chữ vào trí nhớ.

Một năm kể từ ngày họ gặp lại.

Cả hai không còn nói nhiều về quá khứ. Giữa họ, mọi thứ được gói lại trong sự im lặng bình yên — thứ im lặng không còn đè nặng, mà dịu dàng như hơi thở cuối ngày. Họ cùng làm việc, cùng viết, cùng nhìn ra thung lũng mỗi khi mặt trời xuống.

Trung tâm sáng tác nhỏ mà anh lập giờ đã trở thành nơi dừng chân của nhiều người trẻ yêu chữ. Minh Tâm phụ trách hướng dẫn, còn anh lo việc tổ chức, tài chính. Mỗi buổi sáng, tiếng nói cười của học viên vang lên khắp hiên nhà. Không còn những ánh đèn sân khấu, không còn scandal, chỉ còn con chữ — và hai con người từng đi qua đêm dài để tìm lại ánh sáng cho chính mình.

Một buổi chiều, khi lớp học kết thúc, cô ngồi ở hiên, tay cầm ly trà, nhìn về phía xa. Bầu trời nhuộm vàng, tiếng ve cuối mùa lẫn trong gió. Khánh Dương bước ra, mang theo tập bản thảo mới.

“Anh nghĩ phần mở đầu ổn chưa?”

“Ổn rồi, nhưng em muốn giữ giọng kể ở ngôi thứ hai. Nó gần gũi hơn.”

“Ngôi thứ hai à?” – anh cười, “em vẫn thích nói chuyện trực tiếp với nỗi đau của mình.”

“Vì chỉ khi nói ra, nó mới chịu rời đi.”

Anh ngồi xuống bên cạnh, không nói gì. Cả hai lặng im nhìn mây trôi. Có những khoảnh khắc không cần lời — vì mọi câu trả lời đều đã nằm trong ánh nhìn.

“Em biết không,” anh nói sau cùng, “anh từng nghĩ người viết là kẻ đi tìm lại ký ức. Nhưng hóa ra, người viết thật sự là kẻ học cách quên.”

“Không,” cô mỉm cười, “người viết là kẻ giữ ký ức, nhưng biết chọn phần nào để tha thứ.”

Anh khẽ gật đầu, ánh nắng cuối ngày hắt lên gương mặt cô, làm lộ ra nét dịu dàng pha chút mệt mỏi.

Đêm đến. Trung tâm tắt đèn, chỉ còn phòng làm việc sáng mờ. Cô vẫn ngồi gõ, còn anh thì sửa bản thảo. Thỉnh thoảng, họ trao đổi vài câu ngắn, thỉnh thoảng lại im lặng thật lâu. Trong tiếng gió và tiếng côn trùng, âm thanh bàn phím vang lên đều đặn như nhịp tim của một thế giới riêng.

Gần nửa đêm, cô đứng dậy, ra ban công. Gió lạnh thổi qua, mang theo mùi đất ẩm sau mưa. Anh bước theo sau, khoác áo lên vai cô.

“Cẩn thận cảm lạnh.”

“Cảm ơn.”

Cô quay lại, bắt gặp ánh mắt anh — ánh mắt vẫn như ngày đầu: sâu, trầm, nhưng giờ không còn nặng nề.

“Anh còn nhớ buổi sáng đầu tiên chúng ta gặp lại không?”

“Nhớ chứ. Em ngồi ở hàng ghế thứ tư, và anh giả vờ không nhìn thấy em.”

“Giờ nghĩ lại, nếu hôm đó em bỏ về sớm thì chắc đã chẳng có trung tâm này.”

“Hoặc anh sẽ đi tìm em.”

Cô cười nhẹ. “Anh luôn biết cách nói những điều khiến người khác không thể giận.”

“Anh chỉ nói thật.”

Những ngày sau đó, họ bắt đầu viết chung một tác phẩm mới – “Những Trang Giấy Mới”, kể về hai người từng mất tất cả vì chữ, rồi tìm thấy chính mình trong chữ. Mỗi chương là một lát cắt của quá khứ, một vệt sáng của hiện tại.

Minh Tâm viết bằng cảm xúc trong trẻo mà cô từng đánh mất. Khánh Dương biên tập bằng kinh nghiệm và sự điềm tĩnh. Cứ thế, họ hoàn thiện từng phần, chậm mà chắc, không chạy theo kỳ vọng, không sợ sai.

Một buổi tối, học viên rủ nhau đốt lửa trại ở khoảng sân trước nhà. Ánh lửa bập bùng soi lên khuôn mặt họ, ấm áp như kỷ niệm. Ai đó hỏi:

“Cô Minh Tâm, thầy Dương ơi, nếu phải chọn một từ để miêu tả việc viết, hai người sẽ chọn từ gì?”

Cô suy nghĩ vài giây, rồi đáp: “Chữa lành.”

Anh cười: “Hồi sinh.”

Tiếng vỗ tay vang lên, lửa cháy rực hơn. Cô nhìn anh, anh nhìn cô, giữa họ, ngọn lửa phản chiếu như một lời nhắc rằng: mọi thứ đã khác, nhưng cảm xúc thì chưa từng mất.

Sáng hôm sau, cô nhận được email từ một nhà xuất bản lớn ở Hà Nội:

“Chúng tôi muốn mua bản quyền Phần Kết Của Ánh Lửa để chuyển thể phim.”

Cô đọc xong, lòng dậy sóng. Cô không còn sợ hào quang, nhưng cái tên đó – Ánh Lửa – vẫn khiến cô nghẹn ngào.

Cô đem chuyện kể cho anh nghe. Anh lặng người một lúc, rồi hỏi:

“Em muốn đồng ý không?”

“Em không chắc. Em sợ người ta lại biến nó thành thứ không còn thật.”

“Nếu em tham gia, nó sẽ thật.”

Câu nói ấy khiến cô nhìn anh thật lâu. Anh vẫn luôn như vậy — tin vào cô hơn cả bản thân.

“Vậy thì được.”

Bộ phim được khởi động, nhưng khác với trước, lần này cô là người nắm quyền sáng tạo. Cô giữ lại tinh thần của tác phẩm, loại bỏ yếu tố cũ, biến nó thành câu chuyện của sự chữa lành, không còn bóng tối của quyền lực hay đam mê.

Ngày bấm máy, cô đứng ngoài trường quay, nhìn đội ngũ làm việc. Ánh sáng, ống kính, tiếng hô “Action!” — tất cả khiến cô nhớ lại những năm tháng cũ. Nhưng thay vì sợ hãi, cô mỉm cười.

Khánh Dương đứng cạnh, khẽ nói:

“Cảm giác thế nào?”

“Như đang xem lại chính mình, nhưng là phiên bản tốt hơn.”

“Anh đã nói rồi, ngọn lửa không chết, nó chỉ đổi hình dạng.”

Buổi chiếu đầu tiên thành công ngoài mong đợi. Khán giả khóc, cười, và nói rằng họ thấy mình trong câu chuyện ấy. Cô bước lên sân khấu cảm ơn, ánh đèn rọi lên khuôn mặt, không còn khiến cô sợ nữa. Ở hàng ghế dưới, anh đứng dậy vỗ tay, nụ cười hiền, ánh mắt lặng lẽ — ánh sáng cuối cùng trong đêm.

Khi mọi người ra về, cô tìm thấy anh ở hành lang phía sau.

“Anh chưa đi à?”

“Anh đợi em.”

“Để làm gì?”

“Để nói chúc mừng.”

“Anh từng nói rồi, anh không giỏi nói lời chúc.”

“Vì lần này, anh không cần nói. Chỉ cần nhìn em.”

Cô bật cười. Giữa ánh đèn mờ, hai người đứng cạnh nhau, không cần chạm, nhưng tim cùng đập một nhịp.

Một tuần sau, họ quay lại ngôi nhà gỗ trên đồi. Trên bàn, bản thảo Những Trang Giấy Mới đã hoàn chỉnh. Cô đặt bút ký tên, bên cạnh là dòng chữ anh viết:

“Tặng những người đã học cách yêu mà không cần sở hữu.”

Bên ngoài, mưa xuân rơi lất phất. Trong căn phòng nhỏ, hai người cùng im lặng đọc lại những dòng chữ của chính mình. Không còn quá khứ, không cần tương lai – chỉ còn hiện tại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×