Một tuần trôi qua kể từ cái đêm mà Minh Tâm đồng ý gặp lại anh. Mọi thứ tưởng như bình thường: những cuộc họp, những bản thảo chất chồng, những email công việc liên tiếp. Nhưng ở giữa tất cả sự ồn ào đó, cô nhận ra có một điều lặng lẽ đang len lỏi trong mình — một cảm giác vừa quen, vừa lạ, như ngọn lửa bị giấu trong lòng bàn tay, rát bỏng nhưng không thể buông.
Khánh Dương vẫn giữ khoảng cách đúng mực. Trong các buổi họp, anh không hề tỏ ra thân mật hay ám chỉ điều gì. Anh nói chuyện với cô như một nhà đầu tư nói với biên tập viên: thẳng thắn, sắc bén, và khó đoán. Nhưng chính vì thế, mọi thứ càng khiến cô rối bời. Cứ mỗi lần anh cúi đầu đọc tài liệu, chỉnh lại cổ tay áo, hay dừng ánh mắt trên cô vài giây quá lâu, trái tim cô lại đập nhanh đến mức không thể kiểm soát.
Chiều thứ Sáu, tòa soạn chìm trong ánh nắng vàng ấm. Cô đang chuẩn bị về thì nhận được tin nhắn.
Từ: Khánh Dương
“Làm thêm một chút. Tôi cần em ở lại duyệt phần kịch bản hình ảnh.”
Không kèm lời chào, không cảm ơn. Cô thở dài, gõ nhanh một dòng trả lời:
“Anh muốn duyệt ở văn phòng hay quán cà phê?”
“Phòng làm việc của tôi.”
Cô do dự. “Phòng làm việc của tôi” – ba chữ ấy đủ khiến hàng loạt ký ức đêm mưa kia ùa về. Cô cắn môi, cố giữ bình tĩnh. Cuối cùng, cô chỉ gõ lại một chữ:
“Được.”
Tầng 28, sáu giờ tối. Cả tòa nhà gần như đã trống. Cửa thang máy mở ra, hành lang dài phủ ánh sáng vàng nhạt, chỉ còn tiếng giày cao gót của cô vang lên đều đặn. Cánh cửa văn phòng anh mở hé, ánh sáng từ bên trong hắt ra, mờ ấm.
Anh ngồi ở bàn làm việc, áo sơ mi trắng, cổ tay áo gập gọn, vài cúc trên mở hờ. Khi thấy cô, anh ngẩng đầu, ánh nhìn vừa nghiêm túc vừa như thể đang chờ đợi.
“Ngồi đi. Tôi vừa pha cà phê.”
Cô ngồi xuống, đặt tập tài liệu lên bàn. Hương cà phê thơm dịu hòa vào mùi hổ phách nhẹ từ nước hoa anh khiến không gian như khép kín, chỉ còn họ và hơi thở. Anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ lật từng trang tài liệu. Mỗi lần anh dừng lại, là để gõ vài chữ ghi chú, giọng trầm, chậm rãi vang lên:
“Phần này cần thêm chiều sâu cảm xúc.”
“Cảnh này nếu đổi góc quay, ánh sáng sẽ tốt hơn.”
Cô ghi chép, cố giữ vẻ chuyên nghiệp. Nhưng bàn tay anh, thỉnh thoảng khẽ chạm vào mép giấy gần ngón tay cô, khiến da cô râm ran. Không khí căng như sợi dây sắp đứt.
Cuối cùng, anh khép tập tài liệu, ngẩng lên nhìn cô.
“Em làm tốt.”
“Cảm ơn anh.”
“Nhưng tôi có một đề xuất khác.”
“Là gì?”
“Chúng ta thử một trò chơi.”
Cô nhìn anh, ánh mắt cảnh giác.
“Trò chơi?”
“Ừ. Trò chơi của cảm xúc.”
Anh đứng dậy, bước chậm đến gần cô. Ánh đèn phản chiếu lên mái tóc anh, lên cổ áo hé mở, lên ánh nhìn sâu thẳm mà cô từng sợ. Anh dừng lại, chỉ cách cô vài bước.
“Em tin mình có thể kiểm soát được cảm xúc chứ?”
“Tôi... nghĩ là có.”
“Tốt. Vậy hãy giữ lý trí, ngay cả khi mọi thứ xung quanh bắt đầu đổ vỡ.”
Câu nói của anh như thách thức. Cô muốn đáp lại, nhưng cổ họng nghẹn lại. Anh không chạm vào cô, chỉ đứng gần đến mức hơi ấm anh lan sang, khiến không khí xung quanh nặng nề đến nghẹt thở.
“Anh đang thử tôi sao?”
“Không. Tôi đang thử chính mình.”
Ánh mắt họ giao nhau, không còn ranh giới giữa thách thức và khao khát. Giây phút ấy, thế giới ngoài kia dường như biến mất. Chỉ còn hai con người đang đấu trí, đấu cảm xúc, và cả hai đều biết — họ đang thua.
Anh quay đi trước, khẽ cười:
“Em có biết điều khiến tôi hứng thú nhất ở phụ nữ là gì không?”
“Không muốn biết.”
“Là khi họ nghĩ mình có thể rời đi, nhưng lại ở lại.”
Cô siết chặt tay, đứng dậy, định rời đi. Nhưng giọng anh vang lên phía sau, nhẹ, trầm, và kéo cô lại:
“Mai tôi có buổi chụp ảnh đầu tiên cho dự án Dưới Ánh Lửa. Tôi muốn em có mặt. Em sẽ hiểu hơn về ngọn lửa mà tôi nói.”
Ngày hôm sau, buổi chụp diễn ra ở studio ngoại ô. Bối cảnh là căn phòng tối với ánh sáng đỏ – vàng xen lẫn, mô phỏng cảm xúc của đam mê và tội lỗi. Minh Tâm đứng ở góc phòng, quan sát ê-kíp làm việc. Người mẫu nữ khoác chiếc váy lụa đen, ánh nhìn mê hoặc; người mẫu nam mặc sơ mi trắng, nét mặt nghiêm nghị. Khi họ diễn cảnh đối mặt, cô chợt thấy tim mình nhói lên — vì ánh mắt người đàn ông ấy giống hệt ánh nhìn của Khánh Dương đêm mưa năm đó.
“Đẹp, nhưng thiếu thật.”
Giọng anh vang lên từ phía sau. Minh Tâm quay lại. Anh đã đứng đó từ khi nào, tay đút túi quần, ánh mắt quan sát khung cảnh với vẻ không hài lòng.
“Thật nghĩa là sao?” cô hỏi.
“Là khi người ta nhìn vào, họ thấy chính mình trong đó.”
Anh tiến lại gần, rất gần, cho đến khi cô cảm nhận rõ hơi thở anh bên tai.
“Ví dụ như bây giờ.”
“Anh đang làm gì vậy?”
“Giúp em hiểu thế nào là cảm xúc thật.”
Cô muốn tránh, nhưng bước chân không nghe lời. Hơi thở anh phả nhẹ sau gáy, giọng anh trầm thấp, khẽ như lời thì thầm của ngọn lửa:
“Sợ sao?”
“Không.”
“Vậy nhìn tôi.”
Cô ngẩng lên, và trong khoảnh khắc ấy, ánh sáng đèn chớp qua, phản chiếu đôi mắt họ trong cùng một khung hình. Anh nói nhỏ:
“Đó. Chính là khoảnh khắc thật.”
Cả ê-kíp nín thở. Nhiếp ảnh gia chụp liên tục. Tấm ảnh đó, về sau, trở thành hình chủ đề cho cả dự án. Nhưng với cô, đó là khoảnh khắc không thể xóa — khoảnh khắc mà cô biết mình đã thực sự bước vào trò chơi của anh.
Buổi tối, khi trở về nhà, Minh Tâm mở laptop xem lại ảnh. Giữa hàng trăm bức, có một bức khiến cô không thể rời mắt — bức ảnh cô và anh đứng cạnh nhau, ánh sáng vàng rực hắt lên, ánh nhìn giao nhau như hai ngọn lửa. Cô không biết ai là người bốc cháy trước, chỉ biết rằng mình đã không còn nguyên vẹn.
Tin nhắn đến:
Khánh Dương: “Tấm ảnh thứ 47. Đó là ‘thật’. Cảm ơn em.”
Cô nhìn dòng chữ ấy thật lâu. Trong tim, có thứ gì vừa tan chảy, vừa siết lại. Cô đáp:
“Anh đang biến công việc thành trò chơi đấy.”
“Không. Là tôi đang biến trò chơi thành công việc.”
Cô khẽ thở dài. Bên ngoài cửa sổ, thành phố sáng rực, nhưng cô thấy mình như đang đứng trên ranh giới mong manh — chỉ cần một bước nữa, sẽ rơi vào ngọn lửa ấy mãi mãi.
Ngày hôm sau, cô đến công ty sớm. Khi bước vào phòng, thấy trên bàn có một phong bì nhỏ, bên trong là tấm hình hôm qua, in khổ lớn. Mặt sau có dòng chữ viết tay:
“Trò chơi bắt đầu.”
Cô siết chặt tấm ảnh, ngẩng lên nhìn về phía cửa sổ. Ánh sáng buổi sáng rọi qua rèm, ấm nhưng nhói rát. Trong lòng cô, một nỗi sợ hãi xen lẫn háo hức — như người sắp bước vào ngọn lửa, biết rõ sẽ bỏng, nhưng vẫn muốn chạm.